๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Từ khi Hồng lão công công thu lại khí tức của mình, Hoàng đế Khánh Quốc đứng bên cạnh lão, đứng ngẩng cao đầu, giữa vòng vây của ba Đại tông sư, cười nói không hề ái ngại. Đây là thần thái tự tin đến mức nào? Nếu đổi thành bất kỳ một vị quyền quý nào trên thế gian, đặt trong tình cảnh của hắn lúc này, cho dù tâm thần tỉnh táo đến đâu, cuối cùng cũng khó tránh khỏi rơi vào một tâm trạng khó lòng gánh chịu nào đó.
Chỉ có Khánh Đế vẫn từ tốn nói chuyện, trong ánh mắt không hề có vẻ sợ hãi, chỉ thoáng chút kinh ngạc rồi lại thản nhiên, cùng với vẻ u uất bất đắc dĩ thoáng qua sau cái thản nhiên đó.
Hắn lạnh lùng chất vấn từng Đại tông sư, khí thế kiêu ngạo vẫn không hề suy suyển. Công phu dưỡng khí của người nắm quyền lực lớn nhất thiên hạ suốt nhiều năm, giúp hắn cho dù bị vây hãm bởi những con người mang lực lượng đỉnh cao của nhân loại, nhưng vẫn rất tự nhiên toát lên vẻ uy nghiêm tối thượng của bậc đế vương.
Lời nói cuối cùng mang ý tứ rõ ràng, với thủ đoạn, bản lĩnh và quyết tâm, Khánh Đế đã có dấu hiệu thống nhất thiên hạ từ hai mươi năm trước. Hắn có năng lực hoàn thành sự nghiệp lớn lao này, khai sáng vương triều đại Đại Ngụy tiếp theo, thêm một quốc gia vạn đời.
Khánh Đế cũng sẽ trở thành vị chủ nhân chân chính của thiên hạ.
Nhưng 20 năm trước, bước chân thống nhất thiên hạ của Khánh Quốc bị chậm lại. Bởi vì trong quá trình Khánh Quốc thay thế Đại Ngụy, nổi lên như quốc gia hùng mạnh nhất trên đại lục, cảnh giới võ đạo của nhân gian cũng đột ngột thăng hoa. Bắt đầu từ ba mươi năm trước nhân thế đã xuất hiện mấy vị Đại tông sư. Trong lịch sử nhân loại, trước đây chưa từng có những quái nhân có thể dùng sức một người đối đầu với cả guồng máy quốc gia.
Một khi loại Đại tông sư kinh khủng này xuất hiện, ngay cả người có tâm tính cường đại như Khánh Đế cũng buộc phải tạm thời thu binh, tìm sự cân bằng tạm thời trên đại lục.
"Còn chờ gì nữa?" Khánh Đế lặp lại câu hỏi với ngữ điệu chế nhạo: "Đường đường Đại tông sư mà cũng sợ ta à? Chiến Minh Nguyệt, ngươi ẩn dật bấy lâu, đừng nói là e ngại cục diện Đại Đông sơn này do ta cùng Vân Duệ liên thủ dàn dựng đấy nhé?"
Một câu nói đủ để phá tan suy tính của đối phương, Hoàng đế Khánh Quốc thật sự có khả năng làm được điều này, cho dù trước mặt là Đại tông sư sâu khó lường.
Khổ Hà khẽ mỉm cười, trên đỉnh đầu phản chiếu ánh sáng mờ nhạt dưới mây đen, toàn thân như đã hòa làm một với đỉnh núi, đáp lại bằng giọng điệu ôn hòa: "Nói cho cùng, vẫn là những năm qua Bắc Tề và Đông Di bị Hoàng thượng và Trường Công chúa hãm hại thảm thương."
Đúng vậy, với cơ hội tốt lành như Đại Đông sơn, các Đại tông sư đều tự hỏi liệu vụ thất thế đột ngột của Trường công chúa cùng việc Thái tử bất ngờ bị phế có phải âm mưu khổng lồ của người Khánh Quốc hay không, cho nên họ nhất định phải thấy được vấn đề nội bộ thật sự của Khánh Quốc.
Mà mọi biến cố xảy ra, cuộc nổi loạn của Yến Tiểu Ất, thay đổi chỉ huy trước trận chiến, đã chứng minh tất cả những điều đó.
o O o
Trên biển xuất hiện dị tượng, phạm vi mây đen ở trên đỉnh Đại Đông sơn ngày càng mở rộng, cuối cùng nối thẳng với đường chân trời nơi biển hội tụ với trời. Toàn bộ bầu trời bị mây đen che phủ, sắc trời ngày càng tối, trong những tầng mây cuộn cuộn dường như có thể thấy rõ ràng, dường như có như một luồng năng lượng vô danh đang biến dạng, tích tụ trong những đám mây đang dày đặc kia.
Ô ô... Tiếng gió gào thét, trong mây loáng thoáng tiếng sấm rền vang, như thiên địa đang kêu đau, rồi rơi xuống một giọt nước mưa.
Dưới lớp mây đen dày đặc bao phủ bầu trời, đỉnh Đại Đông sơn đã bước vào một cảnh giới kỳ lạ. Giọt mưa đầu tiên rơi xuống, trúng vào hình rồng vàng thêu trên áo choàng của Khánh Đế.
Nước mưa rơi vào mắt phải con rồng đó, khiến bộ áo vàng sáng ướt đẫm, con rồng trở nên ảm đạm, buồn bã.
Thế.
Bốn luồng thế cực mạnh cùng lúc xuất hiện trên đỉnh Đại Đông sơn bị mây đen bao phủ, quấy nhiễu lẫn nhau, dựa sát vào nhau, xung đột, dần dung hợp, muốn vươn thẳng lên trời, đối đầu với sức mạnh trời đất của tầng mây sấm sét trên đỉnh núi!
Thực.
Bốn thực luồng thế chứa đựng lực lượng thực thể, hoàn toàn dung hợp cùng một chỗ, bước vào cảnh giới huyền diệu. Khi giọt mưa đầu rơi xuống, lập tức thống trị tất cả mọi thứ trên đỉnh Đại Đông sơn. Trong cảnh giới hội tụ thực thể này, tất cả sinh mệnh bắt đầu mất khả năng kiểm soát tâm hồn mình.
Quan lại Khánh Quốc và những tế tự Khánh Miếu không ngã sấp mặt xuống đất vì sức ép kinh hoàng của trận chiến, họ vẫn đứng đó nhưng toàn thân cứng đờ, không cử động được. Bọn họ sợ hãi đến mức con ngươi không co lại được, bọn họ không khống chế được mình khiến nước tiểu chảy ra thấm ướt y phục, bọn họ muốn thét lên mà không mở miệng ra nổi.