๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Thái tử Lý Thừa Càn từ từ điều chỉnh trang phục, trên mặt hắn không hề có chút niềm vui điên cuồng nào. Khi tin tức về cái chết của Hoàng đế lan truyền vào cung, Thái tử cũng giống như các hoàng tử và đại thần, ngã xuống đất khóc nức nở, biểu hiện nỗi buồn khó giấu.
Có điều, trên gương mặt đau buồn ấy, có thêm một chú trắng bệch. Khi đi tới cửa Đông cung, nhìn về phía bầu trời màu hoàng hôn xa xăm ở đằng đông, hắn cúi người sâu lắng, mắt rơi lệ.
Sau một khoảng thời gian dài, hắn mới đứng dậy, thân hình ưỡn thẳng tắp, trong lòng đau đớn suy nghĩ: "Phụ thân, không phải con bất hiếu, chỉ là ngài đã đẩy con vào bước đường cùng."
Hồng Trúc dẫn thị vệ đứng ở cửa Đông Cung, chờ mời Hoàng hậu và Thái tử chuyển tới Hàm Quang điện.
Thái tử nhìn ra ngoài cửa Đông Cung một lượt rồi lại quay về nhìn Hoàng hậu, nhẹ nhàng nhíu mày, cố tình giấu đi vẻ bất đắc dĩ trong mắt, nắm lấy tay Hoàng hậu, thì thầm bên tai bà: "Mẫu hậu, xin nén bi thương."
Hoàng hậu, vốn luôn giữ vẻ thanh cao và oai nghiêm, trong nửa năm bị giam trong Đông Cung, mất đi vẻ rạng rỡ ngày nào. Nhưng hôm nay, khi nghe tin về việc Hoàng đế bị ám sát tại Đại Đông sơn, nữ nhân từng là thanh mai trúc mã của Hoàng đế vẫn không khỏi sụp đổ, toàn thân giống như người mất hồn, nghe tin tức truyền đến các cung mà bản thân chỉ có thể ngồi trên giường khóc lóc.
"Phụ hoàng của con đã mất..." Hoàng hậu ánh mắt vô thần nhìn Thái tử.
Thái tử từ từ cúi đầu, nói: "Con biết, nhưng... cuối cùng thì mọi người đều phải chết."
Dù trên gương mặt của Thái tử vẫn hiện rõ nỗi buồn, nhưng lời nói này của hắn ta lại cực kỳ hờ hững.
Trong khoảnh khắc đó, Hoàng hậu dường như đã tìm lại bình tĩnh, nghe hiểu ý nghĩa của lời nói, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn con trai mình, há hốc miệng nhưng lâu lắm mới nói được ra lời.
"Việc tế trời, chưa hoàn thành." Thái tử hạ giọng nói: "Con sẽ trở thành Hoàng đế tiếp theo của Khánh Quốc một cách danh chính ngôn thuận, còn mẫu hậu, sẽ là Thái hậu."
Trong lúc nhất thời, lòng Hoàng hậu tràn đầy cảm xúc phức tạp. Bờ môi cô run rẩy, một lúc lâu sau mới lắp bắp nói: "Đúng vậy, đúng vậy... cái tên Thiên Sát Phạm Nhàn, ta đã từng nói, hắn chính là yêu tinh... Dòng họ Lý của chúng ta... luôn luôn gặp họa từ mẹ con hắn... Lát nữa đến Hàm Quang điện, phải ngay lập tức xin Thái hậu ban chỉ, diệt trừ toàn bộ Phạm gia! Không, phải chém cả hai cả hai dòng họ Phạm và Liễu! Còn phải giết hết tên cặn bã Trần Bình Bình kia nữa!"
Thái tử bất ngờ nắm chặt tay Hoàng hậu. Hoàng hậu bị đau, lập tức ngừng nói.
Thái tử thiết tha nói vào tai cô, mỗi từ mỗi câu đều rất nhẹ nhàng: "Không được nói những điều này. Nhớ kỹ, không được nói một câu nào... Nếu mẹ muốn con ngồi lên ngai vàng, thì đừng nói gì cả. Bây giờ không ai tin Phạm Nhàn hành thích quân vương, và nếu mẹ nói ra, thì chắc chắn càng không có ai tin... Chúng ta cần chờ ở Hàm Quang điện, chỉ cần thêm bốn năm ngày nữa, chứng cứ sẽ quay lại, lúc đó dù mẹ không nói gì, Thái hậu cũng biết phải làm thế nào."
Toàn bộ cơ thể Hoàng hậu run lên lẩy bẩy, dường như chưa bao giờ thực sự hiểu đứa con trai của mình.
Cuối cùng Thái tử thì thầm vào tai cô: "Tần Hằng sắp vào cung... Bên lão gia tử, mẹ mở lời, mới dễ nói chuyện với Thái hậu."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Cách Hoàng cung không xa, trong phủ đệ của Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tử cũng như các huynh đệ của mình, một mặt chỉnh sửa trang phục, một mặt diễn vẻ bi thương. Là người trong gia đình Thiên tử, điều am hiểu nhất chính là biểu diễn. Vì thế, mặc dù trong lòng hắn đang nghĩ nhiều điều, biểu hiện trên gương mặt vẫn rất tự nhiên.
Vương phi Diệp Linh Nhi lạnh nhạt đứng bên cạnh nhìn hắn, không tiến lên giúp đỡ. Một lát sau, cô nhỏ giọng hỏi: "Chàng có tin không?"
Cánh tay Nhị hoàng tử dừng lại một chốc, bình tĩnh trả lời: "Ta không tin. Ta đánh giá cao Phạm Nhàn, hắn không có lý do gì để làm chuyện đó."
Diệp Linh Nhi nhíu hai hàng mi yêu kiều, hỏi: "Vậy vì sao... lời đồn lại nói như vậy?"
"Lời đồn chỉ là lời đồn, với người thông minh..." Nhị hoàng tử nhẹ nhàng cúi đầu, kéo tay áo trắng như tuyết. Hôm nay, hắn mặc một chiếc áo màu nhạt, trông rất giản dị và trầm lặng, "... khi không có bằng chứng, ta không tin Phạm Nhàn sẽ cả gan làm bậy như vậy."
Trong lòng Diệp Linh Nhi thoáng mềm mại một chút, nhẹ giọng nói: "Tiến cung, phải cẩn thận một chút."
Nhị hoàng tử miễn cưỡng mỉm cười, vỗ nhẹ vào má của thê tử, nói: "Có gì mà phải cảnh thận? Phụ hoàng đã mất, chỉ có điều hiện tại không phát tang, khi chuyện ở Đông Sơn đã rõ ràng, chắc chắn sẽ lễ quốc tang, sau đó Thái tử sẽ lên ngôi, ta vẫn sẽ là Nhị hoàng tử không đáng chú ý."