๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Cô là ai?"
"Ngươi là ai?"
Cả hai cùng lúc lên tiếng. Phạm Nhàn thoáng nghiêng đầu, nhướng mày rồi nói: "Ta chẳng phải là kẻ bắt cóc à?"
Tôn Tần Nhi nhìn chàng trai tuấn tú, thoáng run rẩy. Cô cảm thấy nét mặt hắn ta ôn hòa, có nhìn thế nào cũng không giống kẻ bắt cóc, song cũng biết phản ứng của mình có phần kỳ quặc. Trong lòng cô dâng lên cảm giác xấu hổ và hoảng loạn, đưa hai tay che ngực, run rẩy nói: "Cho dù ngươi là ai, xin đừng làm bậy, sẽ không có lợi cho ngươi đâu."
"Tiểu thư rất bình tĩnh, ta rất khâm phục," Phạm Nhàn nhìn cô bằng ánh mắt hết sức dịu dàng, ôn tồn nói, "Các tiểu thư trong gia đình bình thường, lúc tỉnh dậy thường la hét om sòm, sau đó sẽ dẫn đến hậu quả đáng tiếc mà cả hai đều không mong muốn. Khả năng tự chủ của cô thật đáng nể."
Sắc mặt Tôn Tần Nhi hơi ửng hồng, nhớ lại lúc trước định kêu lên, nhưng thấy khuôn mặt... quen thuộc như gương mặt từ kiếp trước, không hiểu sao không kêu nên lời.
"Cô nương đừng lo sợ, ta chỉ cần một nơi ẩn náu tạm thời. Ta cam đoan chắc chắn sẽ không làm hại cô."
Phạm Nhàn hạ giọng nói, nhẹ nhàng đặt quyển sách bìa đỏ trong tay xuống bàn. Vốn dĩ y có thể làm cho tiểu thư này mê man, nhưng trong lòng có cảm giác nếu trò chuyện nhiều hơn với cô nương này sẽ rất có lợi.
"Ẩn náu?" Tôn Tần Nhi cúi đầu sợ sệt, khóe mắt liếc nhìn trang phục của kẻ xâm nhập bằng. Trong lòng tự hỏi hắn là ai, đang trốn tránh ai. Đột nhiên cô nghĩ đến chuyện lớn xảy ra ở kinh đô mấy ngày trước, nghĩ đến nhan sắc của người đó trong lời đồn đại, rồi lại nhìn Thạch Đầu Ký mà y đặt nhẹ lên bàn.
Sắc mặt Tôn Tần Nhi lập tức trắng bệch. Không phải vì cô thông minh, cũng không phải vì cô may mắn, mà vì bấy lâu nay trái tim luôn bị cái tên đó chiếm giữ. Cô luôn quan tâm đến mọi hành động của y. Đặc biệt là gần đây, khi y bị đẩy vào vực sâu, trở thành kẻ phản nghịch ai ai cũng muốn loại trừ, khiến cô vô cùng đau khổ - chính vì vậy mà vị tiểu thư này có thể liên tưởng ngay đến y, đưa ra suy đoán gần với sự thật nhất.
"Có phải là hắn không?"
Đôi môi Tôn Tần Nhi run rẩy, bạo gan ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Phạm Nhàn nhưng không nói thành lời.
Phạm Nhàn kinh ngạc nhìn cô, dịu dàng hỏi: "Tiểu thư, xin hỏi cô thuộc quý phủ nào?"
Lúc này trong lòng Tôn Tần Nhi đã cho y chính là người đó, trái tim xao xuyến không thể nói lên lời. Cô chỉ ngây ngốc nhìn Phạm Nhàn, giọng nói run rẩy hỏi: "Ngài là Tiểu Phạm đại nhân phải không?"
o O o
Đến lượt Phạm Nhàn cảm thấy ngỡ ngàng. Tuy y đã cải trang không quá cầu kỳ, nhưng y tin rằng người không quá thân thiết sẽ không thể nhận ra mình. Có điều làm sao vị tiểu thư này chỉ cần một cái nhìn đã biết được y, gọi đúng tên mình? Trái tim Phạm Nhàn thầm căng thẳng, ánh mắt đanh lại.
Tôn Tần Nhi thấy y không phủ nhận, trong lòng càng hoảng hốt. Giờ mới nhớ ra câu hỏi y vừa nói, cắn môi ngập ngừng nói: "Gia phụ Tôn Kính Tu."
"Tôn Kính Tu!"
Phạm Nhàn hít một hơi lạnh, không kìm được vươn tay xoa xoa cái mũi, há hốc miệng kinh ngạc, trong lòng than thở, không biết mình may mắn đến cực điểm hay xấu số đến cùng cực.
Tôn Kính Tu! Nay là Phủ doãn kinh đô! Nắm quyền kiểm soát các nha dịch và trị an kinh đô, theo chỉ thị của Thái hậu truy bắt chính mình... Không ngờ lại chui vào nhà họ Tôn, bắt được con gái ông ấy!
Phạm Nhàn thở dài, nhìn tiểu thư nhà họ Tôn nói: "Vậy ra là Tôn tiểu thư , hy vọng không làm người kinh hãi."
Lông mày y nhíu lại. Tôn Kính Tu bây giờ là Phủ doãn Chính nhị phẩm. Tuy không tham gia phe cánh nào nhưng cũng chẳng dính dáng gì đến mình, nhất là khi Thái hậu tin tưởng như thế. Ở lại đây cũng như ở trong hang cọp, vì an toàn... mình nên rời đi sớm.
Nhìn lướt qua vị tiểu thư Tôn gia, Phạm Nhàn lén lút vươn tay chọn thứ từng làm cho Lý Lý, Tiêu Ân, Ngôn Băng Vân hôn mê bất tỉnh, định làm cho tiểu thư mê man rồi lặng lẽ rời khỏi.
"Ngài là tiểu Phạm đại nhân phải không?" Tôn Tần Nhi cắn môi, cố hỏi tiếp.
Phạm Nhàn đứng trước mặt cô, mỉm cười hóm hỉnh, tò mò hỏi: "Sao tiểu thư chỉ cần liếc mắt đã nhận ra ta?"
Tôn Tần Nhi nghe y gián tiếp thừa nhận, không thể tin được, vội vã che miệng lại. Không hiểu sao, hai giọt lệ lăn dài trên khóe mắt.
Phạm Nhàn hơi bối rối lắc đầu.
Thấy y sắp rời đi, Tôn Tần Nhi bất ngờ phắt dậy từ ghế đứng, lao tới ôm chặt y!
o O o
Cảm nhận được hương thơm mềm mại, Phạm Nhàn thực sự ngạc nhiên. Liệu tiểu thư nhà họ Tôn có phải là nữ thanh niên một lòng yêu nước, quyết liều mình bắt lấy kham phạm hành thích quân vương là mình?
Không đúng, cô gái trong lòng đang khóc, chắc chắn không phải muốn bắt mình. Vậy rốt cuộc cô ấy muốn gì?