๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Sự hỗn loạn và hoảng sợ bên ngoài vương phủ không lan tới bên trong nơi có nhiều binh lính canh gác, nên vẫn giữ được sự bình yên. Vương phi ngồi trong đình nghỉ chân, vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt mơ màng nhìn ra cửa sổ, chậm rãi nói: "Đây là đang cảnh cáo ta ư?"
"Không phải." Ngôn Băng Vân đứng dậy, bình tĩnh mở miệng đáp: "Đó là thiện chí và thông điệp mà Đề ti đại nhân muốn truyền đạt."
Vương phi quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Ngôn Băng Vân vẫn thản nhiên nói tiếp: "Vương phi là Vương phi, không còn là Đại công chúa của Bắc Tề. Đối với những người như nhị quản gia, cho dù chết bao nhiêu chăng nữa cũng chẳng khiến người đau lòng."
Trong lòng Vương phi chấn động, nhận ra điều đối phương nói hoàn toàn đúng. Mình đã gả vào Khánh Quốc, theo lời Phạm Nhàn nhắc nhở ở hẻm Dương Thông, giờ đây mình đã là người Khánh Quốc. Nếu cứ bận tâm quá nhiều về đệ đệ ở phương bắc, chỉ e tương lai của mình cũng chẳng có gì tốt lành.
"Thông điệp mà Đề ti đại nhân muốn truyền đạt rất rõ ràng," Ngôn Băng Vân nói một cách bình tĩnh: "Những người đã bỏ mạng đêm nay sẽ từ từ chứng minh điều này - ngài ấy đã một lần nữa kiểm soát được Giám Sát viện."
Vương phi yên lặng một lúc, sau đó nói: "Ta rất mong muốn hợp tác với Tiểu Phạm đại nhân." Cô đột nhiên mỉm cười: "Dĩ nhiên, ngoài lời cảm ơn Tiểu Phạm đại nhân đã dụng giết người để lập chí, ta cũng phải thể hiện lòng kính trọng, đúng là giết rất tốt."
Mọi thứ không cần phải nói thêm, hai bên đều hiểu nhau. Tiếng hô vang lên tại cổng Vương phủ, không biết đã khiến bao nhiêu người hoang mang.
Vương phi bỗng nói với giọng nghiêm túc: "Nhưng ám sát chưa bao giờ là cách đúng đắn để giải quyết vấn đề, mong Ngôn đại nhân hãy thận trọng."
Cô hiểu rõ, Phạm Nhàn vẫn đang bị truy nã. Lực lượng của Giám Sát viện có thể được tụ tập lại chỉ trong nửa đêm ngắn ngủi, tất cả là nhờ vào năng lực của vị quan viên trước mặt. Cho dù chiến lược ám sát lập uy có phải do Phạm Nhàn đề xuất hay không, người thực thi cụ thể vẫn là vị quan viên này.
Ngôn Băng Vân nhẹ nhàng nói: "Mọi người trong viện đều đã lẩn trốn từ lâu, thế mạnh của chúng ta chính là ẩn náu trong bóng tối."
Hắn thi lễ với Vương phi rồi chậm rãi nói: "Theo lời của Đề ti đại nhân, chúng ta không cần rút kiếm mà chỉ giết người. Còn hậu quả về sau như thế nào, Thái hậu sẽ phản ứng ra sao, đó là điều Đề ti đại nhân cần cân nhắc."
"Đêm nay sẽ có bao nhiêu người mất mạng?" Vương phi lo lắng hỏi. Nếu Phạm Nhàn gây ra cảnh máu chảy thành sông ở kinh đô, chẳng lẽ y có lo sợ Thái hậu sẽ trả đũa bằng biện pháp cứng rắn tanh máu? Những người trong cung sẽ ra sao?
Ngôn Băng Vân dừng lời tại đây, ánh mắt lạnh lùng dần chuyển thành sắc bén, nói: "Trong mười ba Thành Môn ti có một thống lĩnh chắc đã mất mạng, có lẽ một vị thị lang trong bộ Hình chết. Vương phi không cần lo lắng quá, trong phong ba bão táp lớn như thế này, luôn có rất nhiều người phải ra đi."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong một đêm, rất nhiều người đã thiệt mạng, tin tức lan truyền như làn sương se lạnh đầu mùa thu, khiến những kẻ ủ mưu làm loạn và tùy tùng của chúng hoảng hốt không thôi.
Sau trận chiến khốc liệt giữa các văn thần tại Thái Cực điện, những cái chết bí ẩn liên tiếp diễn ra trong đêm tối đã khiến bọn họ nhận ra rằng, trong cuộc tranh chấp liên quan đến vận mệnh quốc gia chưa bao giờ có kết cục êm đẹp. Hơn nữa, trong tay Tiểu Phạm đại nhân là di chiếu, dưới chân là lực lượng dưới mạch nước ngầm của Giám Sát viện. Chừng nào người này còn tự do tung hoành, thì bất cứ ai cũng khó lòng an hưởng cuộc sống vinh hoa phú quý.
Thái hậu và Thái tử trong cung cũng hiểu rõ đây chính là thái độ mà Phạm Nhàn đang ẩn mình trong bóng tối, muốn thể hiện với họ. Trước thái độ ngang ngược này, Thái hậu và Thái tử vô cùng tức giận, bởi nó như Phạm Nhàn đứng trước mặt tuyên bố: Ta có khả năng hạ sát bất cứ ai ta muốn, đây chính là lời đe dọa với các ngươi.
Đây quả là hành động khủng bố hỗn xược và tàn nhẫn, ép buộc Thái hậu và Thái tử phải tạm thời im lặng, không được động đến Phạm gia, không được động đến những đại thần trong Thiên lao. Bằng không, ai biết rồi đây ai sẽ giết ai?
Theo một góc nhìn nào đó, chiến thuật leo thang xung đột của Phạm Nhàn có thể là một quyết định sai lầm. Bởi vì làm sao triều đình lại chịu khuất phục trước một vị đại thần? Nếu Thái hậu quyết định dùng chiến thuật cứng rắn gà bay trứng vỡ, lưỡng bại câu thương, kéo quân vào kinh, thế thì Phạm Nhàn sẽ phải làm sao? Giám Sát viện chỉ có thể phát huy được ảnh hưởng trong bóng tối. Một khi đối đầu với một đại quân thật sự, họ chỉ có thể lùi bước.
Nhưng kỳ lạ thay, không hiểu vì sao Thái hậu và Thái tử lại lựa chọn im lặng, không tiến hành phản công quyết liệt nhất.
o O o