๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ngôn Băng Vân liếc nhìn y, hơi bất ngờ, không hiểu sao y lại chắc chắn rằng hung thủ đứng sau vụ mưu sát trong cung lần này không phải Thái tử.
"Đã thấy máu rồi." Phạm Nhàn ngẩng đầu lên nói: "Kế hoạch ban đầu vào cung tối nay vẫn giữ nguyên, không cần sớm hơn, làm theo dự định."
"Có sự trợ giúp của Kinh Đô phủ, Hắc Kỵ đã lọt vào kinh đô, tổng cộng bốn trăm người." Ngôn Băng Vân hiểu rõ tâm trạng Phạm Nhàn lúc này, nên không hiểu lầm trước thái độ lạnh lùng của y mà phản ứng một cách bình tĩnh: "Vì ngươi đã quyết định từ bỏ nỗ lực với Thành Môn ti, nên hành động tối nay trong hoàng cung nhất định phải bắt trọn tất cả, không để sót một ai."
"Chín cửa thành, ta có thể kiểm soát được cửa nào?" Phạm Nhàn cười cay đắng: "Lực lượng trong tay không đủ, không thể đối đầu trực diện, chỉ có thể liều lĩnh."
"Dĩ nhiên, ta tin Thái hậu và Trưởng công chúa không thể nghĩ tới việc ta dám tấn công vào cung..." Hắn đứng dậy, mỉm cười nói: "Những kẻ quen với tâm thuật đế vương, thường quên mất thứ gọi là dũng khí. Một tên say rượu có thể không tỉnh táo, nhưng cầm dao mổ vẫn rất đáng sợ."
"Mọi người nói nhạc mẫu của ta là mụ điên, ta muốn biết, việc ta tấn công thiếu tinh tế như thế này, có khiến mụ ta tức giận đến mức chửi thề không?"
"Đây không phải là tấn công." Ngôn Băng Vân nói: "Ít nhất cấm quân sẽ không ngăn cản ngươi. Nhưng chúng ta chỉ có bốn trăm người, còn nhân thủ Thất Xử cần bố trí nghi binh ngoài cung... Hoàng cung quá rộng lớn, quân số chúng ta không đủ, muốn bắt trọn mục tiêu, phải biết chính xác bọn họ đang ở đâu."
Hắn nhìn Phạm Nhàn, lo lắng nói: "Tập kích thẳng vào trung quân, theo binh pháp là đại kỵ, đánh bạc quá mức, không biết lòng tin của ngươi bắt nguồn từ đâu."
"Trong doanh trại địch có người của ta." Phạm Nhàn mỉm cười đáp, rồi vuốt nhẹ gò má mịn màng.
Từ khi biết Tam hoàng tử bị ám sát, hắn chưa trao đổi gì với Ngôn Băng Vân về việc này, chỉ bình tĩnh sắp xếp kế hoạch tấn công đêm nay. Nhưng cuối cùng, Phạm Nhàn vẫn không nhịn được, cúi đầu xuống, lòng thầm đau đớn, thầm cầu nguyện cho đứa trẻ Thừa Bình này không sao.
"Ngươi không được chết." Phạm Nhàn như tự nói với mình, cũng như nói với Tam hoàng tử không rõ sinh tử: "Tương lai ngươi sẽ là Hoàng đế."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hãy cùng quay ngược thời gian một tiếng đồng hồ, để chứng kiến một vụ ám sát có thể thay đổi lịch sử, ảnh hưởng đến nhiều người trong triều - sau vụ Hoàng đế Khánh Quốc bị ám sát tại Đại Đông sơn, một vụ án chấn động khác lại xảy ra tại cung đình.
Nạn nhân của vụ ám sát lần này là Tam hoàng tử. Tam hoàng tử tên Lý Thừa Bình, mẹ của hắn là người của Liễu Quốc công gia. Trước đây hắn từng theo Đạm Bạc công Phạm Nhàn tới Giang Nam học tập hơn một năm. Trong một năm ấy, hắn đã nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ của Phạm Nhàn để kế ngừa ngai vị.
Nhưng cho đến rất nhiều năm sau, vẫn chưa ai biết danh tính thủ phạm chủ mưu vụ ám sát này. Bởi vì dù xét theo bất kỳ khía cạnh nào, vào thời điểm đó Tam hoàng tử không phải là mục tiêu quan trọng. Mặc dù ai cũng biết, cậu bé mười mấy tuổi này đã tạo ra một ảnh hưởng rất lớn đối với quyền kế vị ngai vàng của Thái tử, nhưng sức ảnh hưởng đó chủ yếu dựa vào sự hậu thuẫn của Phạm Nhàn.
Bản thân Tam hoàng tử không hề sở hữu bất kỳ năng lực phi thường hay thế lực hùng mạnh nào.
Vì vậy, dù lo ngại tiểu đệ đệ của mình gây rối, Thái tử cũng chỉ muốn trừ khử Phạm Nhàn chứ không hề động thủ với Tam hoàng tử. Cái chết của Tam hoàng tử vào thời điểm này không mang lại bất kỳ lợi ích nào cho Thái tử, ngoài việc khiến các quan lại phản đối dữ dội hơn và cuộc nổi dậy của Phạm Nhàn càng thêm điên cuồng.
Đặc biệt, nếu đổ tội cho Phạm Nhàn, sự việc ở Đại Đông sơn có thể sẽ mãi mãi bị che đậy sau bức màn bí ẩn. Còn nếu Lý Thừa Bình chết ngay trong hoàng cung, người đang cai quản hoàng cung bây giờ là Thái tử... làm sao có thể thuyết phục được cô gái nhỏ bé mang tên lịch sử?
Thái tử cũng như phụ hoàng, đều là những người rất coi trọng danh tiếng của bản thân trong lịch sử. Chính vì vậy, hắn mới luôn do dự giữa việc có nên giết các đại thần hay không. Vì thế, hắn không thể ra lệnh cho bề tôi ám sát Tam hoàng tử. Đó cũng chính là lý do Phạm Nhàn kết luận kẻ chủ mưu không thể là Thái tử.
Vậy ai muốn giết Lý Thừa Bình?
Dưới hành lang của hoàng cung, Lý Thừa Bình còn nhỏ tuổi, mặt tái mét kinh hoàng, chạy thục mạng, trong lòng cũng đang suy nghĩ về vấn đề này.
Thật đáng tiếc nơi này không phải là Hàm Quang điện, vị Thái hậu kia không có khả năng bảo vệ mạng sống của hắn. Hắn đang gào khóc, nhưng hành lang im lìm, không ai nghe thấy tiếng kêu cứu. Lý Thừa Bình cảm thấy tuyệt vọng, nghĩ nếu vẫn ở yên trong Hàm Quang điện, lúc này chắc chắn không chết được. Trước đó hắn không nên tin lời chạy vào hành lang.