๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hai trăm người mặc đồ đen như hai trăm bóng ma, dưới ánh trăng mờ ảo, chia thành vô số đường nét, lao về các nơi trong hậu cung.
Phạm Nhàn hướng về phía Hàm Quang điện, tiến nhanh như gió, xuyên qua hoa cỏ ao hồ đình đài, rồi gặp vài vệ binh.
“Đới đao thị vệ thực lực tầm trung.”
Phạm Nhàn không thèm nhìn mấy thị vệ đứng ngây ra bên cạnh một cái, trong lòng chỉ nghĩ thị vệ phụ trách tuần tra khu vực này là thị vệ thực lực tầm trung, xem ra bên phía tiểu tử kia cũng không sai sót.
Lý do không thèm nhìn những thị vệ này, là vì các thị vệ dọc đường đã không thể cử động!
Không biết là do trúng độc hay chịu lời nguyền nào đó, ánh mắt các thị vệ gần cánh cửa mà Đới công công vừa mở trợn tròn kinh hoàng, nhưng không thể phát ra tiếng động nào, toàn thân cũng cứng đờ. Chẳng trách Đới công công mở cửa cung cho Phạm Nhàn dễ dàng đến thế!
Cảnh tượng rất kỳ quái, vài thị vệ bảo vệ hậu cung nhìn bóng đen lướt qua trước mặt mà không thể phản ứng!
Lạch cạch vài tiếng, hai kiếm thủ Lục Xử đi cuối cùng trong nhóm người của Phạm Nhàn rút dùi sắt, nhanh nhẹn cắt đứt cổ họng những thị vệ đó, kết thúc cơn ác mộng của họ.
Vượt qua cây cối hoa lá ao hồ đình đài, Hàm Quang điện đã gần ngay trước mắt.
Phạm Nhàn vung tay, một mũi tên bắn ra, đóng đinh một hoạn quan gác đêm phát hiện ra mình, đang định hô hoán!
o O o
Phạm Nhàn cần tốc độ, cần cảm giác đột kích và sát phạt mà tốc độ mang lại, cần cảm giác đó để làm chấn động lòng mọi người trong cung. Vì thế, y không quan tâm việc bản thân bại lộ.
Thuốc độc chỉ có thể dùng cho một đội thị vệ, chỉ giúp thị vệ phát hiện y chậm hơn một chút. Y chưa từng mơ tưởng rằng, mình dẫn đầu hai trăm người đột nhập vào hoàng cung, mà thậm chí khi y đứng trước giường của Hoàng Thái hậu, vẫn không một tên thị vệ nào nhận ra.
Việc bị phát hiện chỉ là vấn đề thời gian.
Hàm Quang điện cách đám sát thủ như những mũi tên bắn ra trong đêm tối chưa đầy ba mươi trượng.
Bỗng từ xa xa phía sau, truyền đến tiếng la hét kinh hoàng, tiếng giao tranh giữa đao và kiếm. Phạm Nhàn không quay đầu lại nhưng cũng biết không phải từ hướng Quảng Tín Cung, chắc chắn là hai nhóm thuộc hạ đang tiến vào sương mù để gây rối cho các thị vệ.
Trái tim y thắt lại, mồ hôi lạnh trào ra trên trán, nhận ra cuối cùng hành tung của mình cũng đã lộ.
"Phóng, tán!"
Phạm Nhàn vẫn tiếp tục chạy, tay phải siết chặt thành nắm đấm, rồi nhanh chóng mở ra. Theo lệnh đó, kiếm thủ Lục Xử Giám Sát Viện được huấn luyện bài bản lập tức tản ra từ phía sau hắn, men theo con đường bên hồ, hóa thành nhiều đường cong, đi vòng quanh, dựa vào cây cối để né tránh, tiến về cung điện vắng lặng kia.
Còn kiếm thủ Giám Sát Viện ở phía sau cùng đột ngột dừng lại, thanh kiếm của hắn đâm xuống đất, lấy ra một ống nhỏ từ trong ngực áo, híp mắt nhìn mặt trăng sáng trên trời, rồi giật mạnh!
Pháo hoa bắn thẳng lên bầu trời, chỉ trong chớp nhoáng đã chiếu sáng cả khu vực hoàng cung rộng lớn và tĩnh mịch, đồng thời gửi tín hiệu rõ ràng nhất tới những người đang phục kích trong kinh đô.
Giai đoạn phục kích đã kết thúc, chính thức bước vào giai đoạn tập kích.
o O o
Một thanh đao bay tới, chém vào vai phải của kiếm thủ Giám Sát viện. Kiếm thủ vẫn còn cầm pháo hoa trong tay, không kịp tránh né, máu bắn tung tóe. Nhưng hắn chỉ kêu lên một tiếng đau đớn, tay trái nhanh chóng rút cây dùi dài trên mặt đất, giao chiến với hai người thị vệ ập tới.
Lúc này Phạm Nhàn mới cách Hàm Quang điện chừng mười trượng, không hề để mắt tới pháo hoa, cũng chẳng có thời gian bận tâm đến sinh mệnh của thuộc hạ trung thành. Y chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hàm Quang điện, nhận ra bên trong đã có động tĩnh, không khỏi thấy lòng se lại, khả năng phản ứng của lực lượng bảo vệ trong hậu cung nhanh chóng hơn dự tính.
Nhanh lên, cần phải nhanh hơn nữa!
Xung quanh có vẻ như thị vệ đã kịp phản ứng. Phạm Nhàn đứng đối diện Hàm Quang điện, đôi mắt híp lại, sát ý bừng bừng, chân khí bá đạo trong người hắn tăng lên đến mức tối đa mà kinh mạch có thể chứa đựng, sau đó một cước đạp lên tấm tường đá bên mé điện!
Bức tường đá vỡ vụn!
Nhờ lực đẩy mạnh mẽ này, Phạm Nhàn bật người lên cao, giống như một con chim đen khổng lồ dưới ánh trăng, mang vẻ hoang dại và ngông cuồng, lao thẳng lên không trung trên Hàm Quang điện, thể hiện quyết tâm của mình!
Đến điểm cao nhất, chân khí dần chậm lại, cảm giác cơ thể rơi xuống, Phạm Nhàn gằn giọng rồi vung tay phải đập xuống, dựa vào lực lượng từ tư thế Đại Phách Quan, để điều chỉnh hướng bay lướt ngang qua một khoảng nhỏ, đáp xuống mạnh trên lớp ngói lưu ly của Hàm Quang điện.
Mỗi cú đập khiến ngói bay tứ tung dưới ánh trăng, tạo cảm giác như trong khoảnh khắc ấy, cả Hàm Quang điện rung chuyển dữ dội!