๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nhìn đoàn xe ngựa đi về phía hoàng cung dưới sự bảo vệ của Giám Sát viện, Mộ Dung Yến đứng trước cửa bộ Hình, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù vẫn còn nhiều việc phải xử lý, nhưng tâm trạng hắn đã yên ổn trở lại.
Hắn là chủ quản Nhị Xử phụ trách tổng hợp thông tin tình báo, nhưng lần này được Tiểu Ngôn đại nhân giao nhiệm vụ tấn công bộ Hình, có lẽ là vì sự bình tĩnh của hắn.
Tấn công bộ Hình không khó, khó là cứu sống những đại thần trong ngục mà không bị thương. Mộ Dung Yến hiểu rõ điều này, nên tuy đang thiếu thốn nhân lực nhưng Đề ti đại nhân vẫn phái cho hắn vài trăm người.
Nhiệm vụ do Ngôn Băng Vân ban bố, nhưng yêu cầu là của Phạm Nhàn. Với đại lao bộ Hình, Phạm Nhàn ra lệnh bảo đảm an toàn tuyệt đối cho hai Đại học sĩ Hồ, Thư cùng các văn thần.
Bởi Phạm Nhàn biết nếu không nhờ những văn thần bất khuất ngăn cản việc đăng cơ của Thái tử tại Thái Cực điện, khiến triều đình hỗn loạn, kinh đô bất ổn, bản thân y khó có cơ hội xâm nhập thành công vào cung.
Những văn thần ngoài việc dám lên tiếng can gián, dường như chẳng có sức mạnh gì khác, nhưng lại là những người có công lớn trong hành động của Phạm Nhàn lần này. Phạm Nhàn chỉ mượn "xương cốt" của họ một lần, nên cam kết bảo vệ nguyên vẹn xương cốt đó, đó là sự cảm kích và áy náy thoáng qua.
o O o
Pháo hoa nổ, ngàn người hành động. Khi đại lao bộ Hình mở cửa, Kinh Đô phủ vốn khó tấn công giờ lại rộng mở cửa, đèn đuốc sáng trưng, cảnh tượng vô cùng quỷ dị.
Kinh Đô phủ chịu trách nhiệm an ninh kinh đô, dưới quyền có đông đảo nha dịch quan sai. Nhưng khi pháo hiệu vang lên ở hoàng thành, Phủ doãn Kinh Đô phủ Tôn Kính Tu tay áo chỉnh tề bước vào sảnh chính, nét mặt nặng nề.
Các thuộc hạ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, trố mắt nhìn hắn, tự hỏi sao giữa đêm hôm khuya khoắt mà Tôn đại nhân vẫn ăn mặc chỉnh tề như vậy?
Chỉ trong chốc lát, tiếng bước chân ầm ầm vang lên. Tôn Kính Tu vẻ mặt phức tạp nhìn các thuộc hạ một hồi, thở dài một tiếng, ra lệnh mở cổng lớn Kinh Đô phủ.
Cẳ lớn mở toang, quan viên Giám Sát viện ùa vào, dưới ánh mắt kinh ngạc của thuộc hạ Tôn Kính Tu, chiếm lấy vị trí trung tâm sảnh đường, bao vây hắn vào giữa.
Một người mặc đồ đen đứng ra, chính là Mộc Thiết, thủ lĩnh Nhất Xử Giám Sát viện. Hắn lạnh lùng hỏi Tôn Kính Tu: “Đại nhân ra lệnh cho hạ quan đến hỏi đại nhân một việc, đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Tôn Kính Tu tiếp tục thở dài. Sau giây lát do dự, đôi chân hắn như yếu đi, đột nhiên quỳ một chân xuống đất, hạ giọng nói: “Thần biết tội, xin công gia tha thứ.”
Cảnh tượng này khiến cho không khí trở nên căng thẳng, mọi người đều kinh ngạc vô cùng. Họ không thể hiểu tại sao vị vị quan viên vẫn luôn tuân theo ý chỉ của Thái hậu, người đã ra sức truy bắt Phạm Nhàn ở kinh đô, lại không hề chống cự khi quan viên Giám Sát viện tới cửa mà chỉ đơn giản đầu hàng như vậy.
Vẻ mặt Mộc Thiết vẫn lạnh lùng như sắt đá, dường như không hề lay chuyển, nhưng trong lòng hắn cũng sửng sốt vô cùng. Hôm nay, hắn nhận lệnh đến Kinh Đô phủ để giữ vững tình hình, ban đầu còn tưởng rằng sẽ phải đối mặt với một trận chiến khốc liệt nhất đời. Nào ngờ, Ngôn Băng Vân chỉ lạnh lùng căn dặn một câu để hắn đi vào như thế.
Mới bước chân vào Kinh Đô phủ, hắn thấy khắp nơi đèn sáng trưng, ban đầu nghĩ là đã sa vào bẫy, nhưng tình hình thực tế lại đúng như Tiểu Ngôn đại nhân nói, thuận lợi tới khó tưởng.
Tôn Kính Tu quỳ xuống đất, nét mặt ảm đạm, tay trái ôm chiếc mũ đen. Trong lòng hắn hiểu mình không còn lựa chọn nào khác. Chưa kể Kinh Đô phủ có thể đối đầu với Giám Sát viện hay không, quan trọng là trước đó trong sân sâu, cuộc trò chuyện với vị công tử mặc áo trắng kia đã khiến hắn không còn lối thoát, chỉ có thể đầu hàng!
Chỉ đến tối nay, hắn mới biết hóa ra Phạm Nhàn đã trốn trong phủ mình mấy ngày, và địa điểm bùng phát biến cố kinh đô lần này chính là sân sau nhà hắn, thậm chí ngay trong phòng của con gái hắn.
Lần này, số thích khách vào kinh lên đến bốn trăm người, tất cả đều dùng công văn của Kinh Đô phủ để lọt vào kinh đô!
Chỉ cần việc này bị phơi bày, cho dù đêm nay hắn có thể hiện như thế nào cũng không được Thái tử cùng Trưởng công chúa tha thứ. Chắc chắn chắc chắn phe kia sẽ cho hắn là gian tế cấu kết với Phạm Nhàn.
Vậy nên hắn không còn cách nào khác, chỉ có thể quyết định một cách đau đớn, toàn tâm toàn ý đứng về phe Phạm Nhàn — dù sao cũng sẽ bị người đời cho là tay sai của Tiểu Phạm đại nhân, thế thì tốt nhất là thật sự trở thành tay sai của Tiểu Phạm đại nhân, ít ra vẫn còn hy vọng sống sót.