๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đại hoàng tử không hỏi vì sao Phạm Nhàn nắm rõ bố trí quân đội của Tần gia đến vậy, vì hắn tin chắc trong quân đội Tần gia đã có mật thám của Giám Sát viện, giống như trong cấm quân. Những đợt truy quét vừa rồi, nếu không nhắm vào những mục tiêu Phạm Nhàn đã chỉ ra từ trước thì đâu có thể dễ dàng đến thế.
"Ngươi có thể kiểm soát được các cửa thành." Đại hoàng tử nhìn vào mắt Phạm Nhàn, đột ngột nói: "Nếu không, ngươi đâu dám hành động. Cho nên, ta thấy rất lạ khi ngươi nói những điều này với ta, rốt cuộc đang cân nhắc điều gì?"
Phạm Nhàn im lặng.
"Trước đây, Kinh Qua dẫn theo người của ngươi đến chỗ ta điều động hai trăm con ngựa, rồi rời cung mà không rõ đi đâu." Đại hoàng tử lạnh lùng nhìn y nói: "Đừng bảo với ta rằng ngươi không hề có ý định gì."
Phạm Nhàn bỗng nở nụ cười, nói: "Thật ra, ta muốn nói... chúng ta nên trốn đi."
o O o..
Bốp! Một tiếng đập nặng nề vang lên! Đại hoàng tử cực kỳ tức giận đập mạnh tay xuống viên gạch xanh trên hoàng thành, hạ thấp âm lượng giận dữ nói: "Chạy trốn? Ngươi điên rồi!"
Phạm Nhàn cười mỉa mai nói: "Có vẻ như ta thật sự điên rồi... Trốn đi đâu bây giờ? Ta chỉ nói đùa thôi, ngươi đừng quá kích động như vậy được không?"
"Lúc này còn đùa giỡn à?"
"Mọi người ai nấy đều căng thẳng, ta chỉ muốn nói đùa để làm dịu tâm trạng thôi, sợ gì chứ?"
Lời nói Phạm Nhàn này không đơn thuần là đùa giỡn. Nếu là trước đây, khi tình thế đảo ngược như thế này, vì an nguy của bản thân, có lẽ y đã chạy trốn từ lâu. Qua đoạn đối thoại này đã rõ, nếu Thái tử và Trưởng công chúa trốn thoát khỏi kinh đô, thế cuộc trông có vẻ thuận lợi này sẽ sụp đổ trong nháy mắt.
Đại hoàng tử bỗng thở dài, vỗ mạnh vào vai Phạm Nhàn và nói: "Ngươi chưa từng chỉ huy quân đội, chưa từng trải chiến trường thật sự, nên có suy nghĩ như vậy cũng dễ hiểu."
Dường như để tăng thêm niềm tin cho Phạm Nhàn, Đại hoàng tử đanh giọng nói: "Có người của ngươi giúp đỡ, nếu kiểm soát được các cửa thành, cho dù chỉ có bốn ngàn quân, ta cũng có thể giữ vững kinh đô trong mười ngày!"
Dưới chân hoàng thành, các quan viên Giám Sát viện hộ tống một đoàn xe ngựa tiến về cửa cung. Đại hoàng tử híp mắt nhìn, thấy các đại thần bị Thái tử tra tấn bức cung xuống xe, bèn nói: "Có những đại thần này ở đây, làm sao chúng ta có thể bỏ mặc họ mà chạy trốn? Làm sao nhẫn tâm trốn chạy?"
Phạm Nhàn im lặng không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu và đáp lại: "Theo lời ngươi, hôm nay sẽ triệu tập yết triều, tuyên đọc di chiếu và phế truất Thái tử."
Đại hoàng tử nhíu mày nói: "Truyền chiếu thư khắp bốn phương, lệnh bốn nhánh quân khẩn trương quay về cứu viện."
"Ba nhánh quân đang ở biên cương xa xôi, trong vòng mười ngày tuyệt đối không thể về kinh đô được. Còn đại doanh gần nhất ở Yến Kinh, nếu chúng ta triệu hồi quân về..." Trong lòng Phạm Nhàn dâng lên chút lạnh lẽo, "...chỉ sợ chúng ta sẽ trở thành tội nhân của Khánh Quốc."
Người mà Phạm Nhàn lo sợ không phải ai khác, mà chính là Tiểu Hoàng đế khó lường của Bắc Tề. Thế giới hiện tại truyền thông tin quá chậm, nhưng Phạm Nhàn biết rõ, Đại đô đốc Chinh Bắc doanh bị chính mình sát hại, năm ngàn thân binh tinh nhuệ dưới chân Đại Đông sơn không rõ tung tích. Nếu lúc này hoàng thành xảy ra biến cố, mình lại dùng danh nghĩa Giám quốc triệu hồi đại quân đóng tại Yến Kinh về kinh, chỉ sợ sẽ rơi vào mưu kế của Tiểu Hoàng đế Bắc Tề.
Chỉ sợ đại doanh Yến Kinh không kịp trở về trấn áp hai nhà Diệp, Tần, thì quân lực mạnh mẽ từ phương Bắc sẽ ào ạt tiến về phương Nam!
Sau bao năm qua, Phạm Nhàn hiểu rõ Tiểu Hoàng đế Bắc Tề mới là nhân vật nguy hiểm nhất thiên hạ. Nếu hắn và Trưởng công chúa đã bí mật liên lạc, tham gia âm mưu Đại Đông sơn, chắc chắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt đẹp này.
Vì thế, đại doanh Yến Kinh tuyệt đối không được động đến!
Sắc mặt Đại hoàng tử cũng trở nên nghiêm nghị, hắn hiểu rõ lo lắng của Phạm Nhàn hoàn toàn có cơ sở: "Mười ngày... Chúng ta tối đa chỉ có thể cầm cự được mười ngày, nếu không triệu tập được binh mã về kinh cứu viện..."
Bỗng hắn cười lớn, nhìn Phạm Nhàn nói: "Có vẻ như lời nói của ngươi rất đúng, lựa chọn tốt nhất của chúng ta đúng là là bỏ trốn ngay trong đêm nay."
Nghe thế, Phạm Nhàn giật mình, hai người liếc mắt nhìn nhau, bật cười không lý do.
Tiếng cười vọng ra từ trong hoàng cung khiến hai Đại học sĩ dưới chân thành ngước nhìn. Họ mơ hồ nhận ra đó là Đại hoàng tử và Phạm Nhàn. Hai vị Đại học sĩ không khỏi yên tâm phần nào, nghĩ rằng nếu hai vị kia vẫn còn cười vui vẻ đến vậy, chắc tình thế đã ổn định.
Nhưng tất cả mọi người đều không biết, trong tiếng cười của Phạm Nhàn và Đại hoàng tử chứa đựng bao nhiêu bất lực và cay đắng. Chỉ có điều hai người rất ăn ý không đề cập đến việc bỏ hoàng cung chạy trốn nữa. Đúng vậy, thời thế đã thay đổi, họ đã đứng trên hoàng thành, vậy thì không còn lý do gì để chạy trốn.