๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Giám Sát viện... thực sự rất đáng sợ."
Kẻ chủ mưu phản loạn trong lòng nghĩ vậy, nhưng không quá thất vọng. Nếu hôm nay người tới là thích khách số một thiên hạ, dùng danh tiếng giết người lừng lẫy và bản lĩnh này để cứu Ngôn Băng Vân, thế thì mình không cách nào ngăn cản.
Có điều, chắc sẽ không ảnh hưởng gì.
Lý Vân Duệ cứ thế suy nghĩ, mắt híp lại nhìn các binh sĩ Thành Môn ti. Lúc này trời đã dần sáng, vầng thái dương phía chân trời bắt đầu phát ra vô số tia nắng nhỏ bé, dần dần tỏa hào quang, từ từ xua tan bóng đêm nồng nặc của kinh đô.
Ngọn đuốc không còn rực rỡ như trước, ánh nắng ban mai mờ ảo phủ lên mỗi người, in bóng dáng xuống nền đất.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Giám Sát viện chắc chắn là nơi đáng sợ, trong Bát Đại Xử ẩn chứa không biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt tự nguyện che khuất dung nhan, từ bỏ vẻ hào quang ngày trước, cống hiến cho sự nghiệp đặc vụ vĩ đại của Khánh Quốc. Khi lực lượng này quy tụ, sức mạnh được phát huy thật quá kinh khủng, khiến ngay cả Hoàng đế bệ hạ hùng mạnh nhất Khánh Quốc cũng phải âm thầm cảnh giác.
Mặc dù trên danh nghĩa Giám Sát viện là cơ quan đặc vụ trực thuộc Hoàng đế Khánh Quốc, nhưng ai cũng biết, Giám Sát viện có thể thu hút nhiều nhân tài, tồn tại hùng mạnh ở Khánh Quốc hơn ba mươi năm, tất cả là nhờ vị lão thọt ngồi xe lăn kia.
Bây giờ kinh đô chỉ còn hơn ngàn quan viên Giám Sát viện mà đã đáng sợ như vậy, xông vào cung, khống chế bộ Hình, mở Thiên Lao, thu phục Kinh Đô phủ, chỉ trong một đêm đã đảo lộn cả kinh đô.
Kế hoạch của Phạm Nhàn rất tốt, Ngôn Băng Vân thực hiện rất tốt, nhưng để đạt hiệu quả như vậy vẫn phải nhờ vào sức mạnh tổ chức và lòng trung thành tuyệt đối của các quan viên. Những đặc điểm độc đáo ấy của Giám Sát viện đều do Trần Bình Bình và các đầu lĩnh thế hệ đầu của Bát Đại Xử dày công đúc kết qua hàng chục năm.
Vì thế, điều đáng sợ nhất không phải Hắc Kỵ, Phạm Nhàn hay thích khách số một, mà chính là Trần Bình Bình và những gì ông đại diện.
Điều kỳ lạ là, Thái tử và Trưởng công chúa ủ mưu hành thích trên Đại Đông sơn, Trưởng công chúa cũng rõ sự đáng sợ của Giám Sát viện, nhưng vẫn rất ít chú ý đến Giám Sát viện. Ít nhất trong lòng Thái tử tràn đầy bất an, cảm thấy nếu muốn lên ngôi, không kiểm soát được Trần Bình Bình, ai dám ngồi vào ngai vàng ấy?
May mắn thay, Trần Bình Bình bị trúng độc, lại bị cô lập ngoài kinh đô.
Thái tử còn tưởng đây là do cô mẫu điều khiển, nhưng không ai biết chuyện này hoàn toàn không liên quan tới Lý Vân Duệ.
Ngay từ đầu, Lý Vân Duệ chưa từng nghĩ tới việc đối phó với Trần Viên và ông lão ngồi xe lăn bên ngoài kinh đô. Không phải vì coi thường Trần Bình Bình, cũng chẳng phải cho rằng Trần Bình Bình là quái vật không cách nào tiêu diệt, mà vì ả có một bí mật.
o O o
Bí mật chỉ là bí mật của một người, những người còn lại trong âm mưu không hề hay biết. Sau khi tin tức Trần Bình Bình bị đại sư Đông Di hạ độc lan truyền vào kinh đô, mọi người đều kinh hãi, nghĩ rằng lão thọt này đang ngụy trang gì đó. Nhưng khi tin tức Thánh thượng bị ám sát ở Đại Đông sơn cũng loan truyền, Thái hậu triệu Trần Bình Bình vào cung nhưng Trần Bình Bình vẫn lưu lại ở Trần Viên... mọi người bắt đầu đoán già đoán non.
Lẽ nào Trần Bình Bình thật sự bị trúng độc? Vì thế, một lão già từng giao đấu với Trần Bình Bình hàng chục năm bắt đầu nảy sinh ý định. Vị này vốn âm thầm sợ hãi Trần Bình Bình, không giết được ông ta thì lòng không yên, thế nhưng bây giờ là thời cơ rất tốt, không lợi dụng lúc ông ta đang mắc bệnh mà giết đi, lão nhân gia này cũng cảm thấy có lỗi với bản thân.
Vì thế, lão Tần trồng rau rời khỏi kinh đô nắm lại quyền chỉ huy quân đội, con trai lão ta lại một lần nữa nắm quyền quân phòng vệ kinh đô, mệnh lệnh đầu tiên của lão, là... tàn sát Trần Viên.
o O o
Ngày hôm nay, Trần Viên đã trở thành bãi đất hoang.
Trong mắt Phạm Nhàn, Trần Viên còn quý giá và xa hoa hơn cả Minh Viên ở Giang Nam, giờ đây đã biến thành vô số phế tích đen thui. Những khu vườn thanh nhã đẹp đẽ kia đã bị đốt thành đất đầy tro bụi, những ngôi nhà tinh xảo tráng lệ đã trở thành vô số bức tường cột đổ, bốn phía vẫn còn khói bụi bay lên, chẳng qua không còn hơi nóng thiêu đốt, trông thật thê lương hoang tàn.
Nếu Phạm Nhàn chứng kiến cảnh này, chắc hẳn y sẽ đau đớn phát điên, chửi rủa những kẻ này không biết trân trọng. Nhưng xưa nay quân đội là thực thể không cần thẩm mỹ, nên khi một nhánh quân lính Tần gia gia tấn công Trần Viên với tốc độ chớp nhoáng, đương nhiên đã phóng hỏa.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑