๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong khi kinh đô hỗn loạn, hai người con cháu của ông đang vào sinh ra tử, tại sao ông lại nhẫn tâm bỏ chạy?
Ba người ngồi xung quanh bàn ăn sáng của Trần Bình Bình: một là người hầu lâu năm ở Trần Viên, một là người đầu trọc cựu chủ sự Thất Xử mà Phạm Nhàn từng gặp trong Thiên Lao, còn vị cuối cùng là một trong hai cánh tay nổi danh trong Giám Sát viện, ngang với Vương Khải Niên, Tông Truy.
Tiếng cười nói của các cơ thiếp trẻ trung sau khi thức dậy rửa mặt vang lên từ phía sau trang viên, họ không hề hay biết mình đang trốn chạy.
Ba vị nguyên lão Giám Sát viện vẻ mặt không vui. Tông Truy mím môi, liếm nhẹ môi khô rát vì lo lắng, nói: "Truy binh đã đuổi tới gần, Viện trưởng... chúng ta nên có kế hoạch."
"Bọn chúng sẽ sớm rút quân thôi. Không cần gấp." Trần Bình Bình đặt đũa xuống, thong thả lau miệng rồi nói: "Các ngươi ra ngoài sắp xếp đi."
"Vâng." Tông Truy và cựu chủ sự Thất Xử tuân lệnh ra ngoài.
Trong viện chỉ còn lại Trần Bình Bình và lão bộc. Ngay lúc, Trần Bình Bình đột ngột ho lên dữ dội, mặt mày đỏ rực rồi nhanh chóng tái nhợt, khóe miệng rỉ máu.
Lão bộc khóc lóc nói: "Lão gia, phải gọi Phí đại nhân về, nếu không chất độc này sẽ ra sao?"
Hóa ra Trần Bình Bình thực sự trúng độc! Ông ngồi trên xe lăn tự cười nhạo mình: "Chất độc không đến nỗi giết người, chỉ làm khó chịu một chút thôi."
o O o
"Lão gia... kinh đô có phần nguy hiểm, chẳng lẽ lão gia thật sự không lo lắng cho Tiểu Phạm đại nhân?" Lão bộc liếc nhìn Trần Bình Bình, cẩn thận hỏi.
Trên khuôn mặt già nua của Trần Bình Bình, những nếp nhăn bỗng trở nên nhiều hơn, sau một lúc ông thở dài nói: "Làm sao lại không lo lắng? Có điều cho dù mọi việc thất bại, ta nghĩ hắn vẫn có thể sống sót. Miễn là còn sống, mọi chuyện vẫn còn hy vọng."
Lão bộc suy nghĩ, việc liên quan đến cuộc chiến tranh giành ngôi vị, nếu Tiểu Phạm đại nhân thực sự thất bại, làm sao y có thể sống sót? Hơn nữa, nếu để Thái tử thực sự nắm quyền, e rằng đoàn xe của chúng ta sẽ không còn chốn dung thân trên mảnh đất Khánh Quốc rộng lớn này.
Lão bộc đột nhiên nghĩ đến một chuyện, vui mừng nói: "Đúng rồi, còn có Phạm Thượng thư và Tĩnh Vương chưa hề xuất thủ."
Mấy ngày gần đây, Trần Bình Bình thường bàn bạc tình hình kinh đô với những nguyên lão, lão bộc luôn ở bên nghe lén, cũng có nhận thức rất rõ ràng đối với thế lực tương quan ở kinh đô. Nếu mười ba Thành Môn ti thật sự mất, quân đội Diệp gia và Tần gia tràn vào kinh đô, làm sao Giám Sát viện có thể chống cự? Chỉ khi Phạm Kiến và Tĩnh Vương có thực lực có thể thay đổi thiên hạ, Trần Viện trưởng mới dám an tâm ngồi trên xe lăn, không lo lắng cho Phạm Kiến.
"Tĩnh Vương cũng như lão Tần chỉ biết phát tiết cơn giận lên mặt đất thôi." Trần Bình Bình nói với vẻ khinh thường: "Phạm Kiến tuy giỏi chịu đựng nhưng cũng chính sự nhẫn nhịn này đã khiến hắn thất bại. Trong tay hắn đâu có đủ sức mạnh để thay đổi thời cuộc? Hoàng cung luôn nghi kỵ hắn, suốt những năm qua, Phạm Thượng thư của chúng ta đã nhẫn nhịn đến đáng kinh ngạc, lần này thì hay rồi, hắn cũng ẩn nhẫn tiếp"
Nói xong, Trần Bình Bình trầm tư. Ông biết lực lượng mạnh mẽ nhất của Phạm Kiến nằm ở đâu, nhưng vấn đề là lần này Hoàng đế đã đem theo tất cả không sót một ai, không biết trong số đó có ai sống sót hay không.
Phạch phạch phạch, vài chú chim bồ câu trắng theo ánh bình minh bay vào sân. Lão bộc tiến lên bắt được một con, đưa đến trước mặt Trần Bình Bình.
Trần Bình Bình tháo ống nhỏ buộc ở chân chim, đọc chữ trên đó, chân mày dần nhíu lại. Một lúc sau, ông triệu thuộc hạ Giám Sát viện đến, nghiêm giọng ra lệnh: "Theo chỉ thị ngày hôm trước, toàn bộ nhân viên lập tức hành động, tiếp tục phong tỏa mọi tin tức từ Đông Sơn, đoàn rước linh cữu từ triều đình sắp đến."
"Vâng."
o O o
Sau một thời gian rất lâu, Trần Bình Bình mới tỉnh lại khỏi trạng thái thất thần. Cho đến bây giờ, vị kẻ lập mưu lợi hại nhất Khánh Quốc cũng cảm thấy bất lực. Có lẽ do thuốc độc, hoặc tuổi già, khiến ông cảm thấy mệt mỏi và... một chút mất mát.
"Phạm Nhàn sẽ không dễ chết như vậy đâu." Dường như để an ủi lão bộc hay tự an ủi bản thân, Trần Bình Bình bình tĩnh nói: "Ít nhất ta đã kéo sáu ngàn đại quân đi để giảm bớt gánh nặng cho hắn. Áp lực của hắn sẽ giảm đi rất nhiều."
"Phải biết, muốn giết chết một người không phải chuyện dễ dàng."
Trần Bình Bình đẩy xe lăn vào phía sau viện, lão bộc vội vã đẩy phía sau. Khi đi ngang qua một luống hoa, nhìn những đoá hoa trắng run rẩy trong thu sang, Trần Bình Bình mặt không đổi sắc nhưng dừng lại, quan sát một hồi lâu rồi cúi xuống nhẹ nhàng hái một bông hoa, cẩn thận gắn vào tai mình.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑