๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khi cờ vàng được vẫy lên, trên Hoàng thành lại vang lên tiếng kèn, u u u... âm điệu dần nhanh và dồn dập. Những đội cấm quân vừa mới rời khỏi Hoàng thành giống như những con rồng xanh, nghe thấy tiếng kèn triệu hồi, lập tức thu quân quay trở lại hướng Hoàng cung. Các đội quân đã tiến sâu vào đường phố dân cư cũng bắt đầu hành động.
Phạm Nhàn ra hiệu cho thuộc hạ bên cạnh, người nọ gật đầu, rút tên lệnh từ tay áo ra và bắn đi, tạo thành một tiếng kêu vang trên bầu trời trước Hoàng thành.
Ngay sau đó, tại Khu Mật viện, trụ sở Giám Sát viện, các cơ quan khác cũng như những điểm then chốt trên đường phố, tiếng tên lệnh xé gió vang lên đáp lại.
Khi tên lệnh rơi xuống, gần hai ngàn quan viên mật thám của Giám Sát viện trong kinh đô nghe lệnh, biến mất vào các ngõ ngách.
Chỉ trong chốc lát, phố xá kinh đô không còn bóng người, đặc biệt là trên con đường rộng rãi từ Giám Sát viện dẫn thẳng tới hoàng cung, đã trở nên im lìm đáng sợ. Chỉ còn vài chiếc lá xanh bị gió đêm mùa thu thổi rụng, lăn lóc trên con đường vắng lặng.
"Cho dù Thái tử làm cách nào biết tin tức tập kích hoàng cung mà trốn thoát." Phạm Nhàn đứng bên cạnh Đại hoàng tử nói: "Nhưng Trưởng công chúa rời cung, rõ ràng đã chuẩn bị từ trước, ả đã đoán trước được chúng ta làm gì."
Đại hoàng tử nhíu mày, từ trên cao nhìn xuống kinh đô, suy nghĩ xem đại quân sẽ tiến vào từ hướng nào và mình nên làm gì tiếp theo.
"Toàn bộ lực lượng của chúng ta đều tập trung vào việc đột nhập cung điện... Nhưng ả lại chỉ huy quân đội hai họ Diệp, Tần, thong thả tiến vào từ Thành Môn ti mà chúng ta không kiểm soát được." Phạm Nhàn nói: "Ả nhường hoàng cung cho chúng ta, rồi lại bao vây... Đây có phải là mời ngài vào tròng không?"
"Ta vốn định nở hoa trong lòng, đốt lửa bốn phía, không ngờ ngọn lửa không cháy được tới ả, ngược lại bị ả dùng một lớp vải mỏng trói chặt đóa hoa của ta."
Phạm Nhàn vỗ nhẹ lên tường đá xanh của hoàng cung, âm u nói : "Rốt cuộc chúng ta vẫn đánh giá thấp ả."
Trưởng công chúa biết rõ điểm mạnh của Phạm Nhàn và Giám Sát viện, nên đã cam tâm lùi lại, để Phạm Nhàn đột nhập cung điện, tưởng chừng đã nắm được tất cả.
Nhưng bây giờ trong cung vẫn còn Thái hậu, Tam hoàng tử, các phi tần, hai Đại học sĩ Hồ Thư cùng nhiều quan lại trung thành với Phạm Nhàn.
Họ vừa là sức mạnh nhưng cũng là gánh nặng. Nếu Phạm Nhàn có đôi cánh, thì những người mà Trưởng công chúa cố ý để lại trong cung chính là những quả chùy sắt trên đôi cánh ấy, khiến y không thể tùy ý tung bay.
Đại quân vây thành, có lẽ cũng khó vây chặt một cao thủ hoạt động ban đêm đáng sợ như Phạm Nhàn. Nhưng giờ đây, trên người ngươi gánh vác trọng trách chọn người kế vị của Khánh Quốc và sinh mệnh của vô số trong cung, liệu Phạm Nhàn nhà ngươi có thể nhẫn tâm bỏ trốn hay không?
o O o
Đại hoàng tử luôn im lặng, thỉnh thoảng ra lệnh, bắt đầu chuẩn bị phòng thủ vững chắc cho hoàng thành, sắp xếp các dụng cụ cần thiết. Trong hoàn cảnh này hắn không có tâm trạng rảnh rỗi để nói chuyện phiếm với Phạm Nhàn, bởi hắn biết mình sắp đối mặt với nguy cơ kinh khủng như thế nào.
Phạm Nhàn thẫn thờ nhìn khắp kinh đô, như thấy được gương mặt mỹ lệ tới cực điểm của Lý Vân Duệ đang nhìn mình bằng ánh mắt dịu dàng, nói khẽ: "Con rể ngoan của ta, ta đã chuẩn bị rất nhiều thứ cho ngươi đấy."
Y nhổ nước bọt về phía hoàng thành, như muốn nhổ vào mặt đối phương, nhưng phải thừa nhận trong phương diện này vị nhạc mẫu mạnh mẽ hơn mình quá nhiều. Nhưng Phạm Nhàn lại nghĩ trong lòng, nếu không phải vì những lý do kỳ lạ kia, chắc y đã không bị mắc kẹt trong hoàng thành.
"Chúng ta có thể cầm cự bao lâu?" Y hỏi Đại hoàng tử.
Đại hoàng tử vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng nói: "Bức tường hoàng thành rất cao, nếu hai họ Diệp, Tần hành quân suốt đêm, lại không mang theo công cụ công thành cỡ lớn, ta có thể cầm cự đến thời khắc cuối cùng."
Thân là Đại soái Chinh Tây quân, Đại hoàng tử đã trải qua vô số trận chiến trong đời, nên khi đối mặt với quân địch bao vây kinh đô, hắn không hề hoảng sợ. Nhưng câu thời khắc cuối cùng đã nói lên tất cả.
"Lý Vân Duệ đã có kế hoạch từ trước, hai họ Diệp, Tần chắc chắn đã chuẩn bị." Phạm Nhàn cúi đầu nói: "Ta chỉ mong ngươi có thể cầm cự thêm vài ngày, chỉ có ngươi mới có thể dẫn quân chiến đấu."
"Cầm cự đến lúc tin tức được báo đến các nhánh quân, Tổng đốc sáu khu vực đưa quân tới cứu viện ư?" Đại hoàng tử liếc mắt nhìn y, không hề khách khí nói: "Quên chuyện đó đi, những người đưa tin ấy có lẽ đã chết hết rồi."
Phạm Nhàn thở dài trong lòng, thầm nghĩ: "Không phải chúng ta đang chờ đợi những người này."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑