๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đại quân lần này bao gồm binh lính của hai họ Tần, Diệp cùng quân phòng vệ kinh đô, tổng cộng hơn ba vạn người. Trong khi đó, lực lượng phòng thủ của hoàng cung chỉ có khoảng sáu nghìn. Mục tiêu của đại quân khi tiến vào đường đường chính chính, uy thế kinh người, ép đám người trong cung khiếp đảm không dám đánh, sợ hãi đầu hàng.
Đối với Tần Hằng, dùng số quân gấp sáu lần để chiến đấu là điều không khó. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng những người quen biết trong hoàng cung có thể chống lại được một đạo quân hùng mạnh như vậy.
Trong đôi mắt hắn, hình ảnh những con tuấn mã và tướng sĩ lướt qua vội vã... rồi đến tên của một người - Diệp Trọng. Điều Tần Hằng lo ngại không phải phe hoàng cung, mà là sợ Diệp Trọng sẽ vượt mặt mình, chạy đến hoàng cung trước.
Nghĩ đến Diệp Trọng, Tần Hằng khẽ thở dài. Người này vốn là thủ lĩnh quân phòng vệ kinh đô, nhận chỉ thị của Thái Hậu nhưng không lui về Định Châu! Mặc dù bây giờ có vẻ việc họ Diệp ở lại cũng do sắp đặt âm thầm của Trưởng công chúa, có ý nghĩa quan trọng cho trận chiến kinh đô hôm nay, nhưng với Tần gia thì sự hiện diện của binh lực Diệp gia mang một ý nghĩa khác hẳn.
Diệp Trọng là nhạc phụ của Nhị hoàng tử, trong khi Tần gia tất nhiên ủng hộ Thái tử. Vì thế, Tần lão gia tử ra lệnh, để củng cố ngôi vị Hoàng đế tương lai của Thái tử, đại quân Tần gia nhất định phải thể hiện sức mạnh trong trận này, nhất định phải đến trước Diệp gia!
Tần Hằng thúc ngựa tiến lên, dẫn binh lính thân tín nhập vào đội hình tiến vào thành, biến thành một mảnh vảy sáng chói nhất của con rồng vàng kia.
o O o
Phản quân chia làm chín cánh tiến vào kinh đô, Tần gia chiếm sáu lối đi, Diệp gia chiếm ba lối đi. Bởi vì phản quân thế lớn, biết phòng thủ trong kinh đô trống rỗng, nên không quan tâm đến chuyện phân quân. Trái lại, tiến vào với thế lực lớn như vậy, có thể khiến hoàng cung một lần nữa mất đi dũng khí phá vây.
Vài ngàn quan binh của mười ba Thành Môn ti không tham gia vào đội quân phản loạn. Đám binh sĩ bình thường trố mắt, sững sờ nhìn cảnh tượng này, không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Một số giáo quan thông minh đã đoán có lẽ Hoàng tử nào đó nổi dậy, nhưng vẫn không dám hành động dưới sự khống chế của cấp trên. Trương Đức Thanh là người thông minh, biết cuộc nổi loạn này, cho dù có tham gia cũng chẳng được nhiều công trạng, nên ôm chặt cửa thành của mình mới là sự lựa chọn khôn ngoan.
Tiếng vó ngựa vang như sấm trên con đường từ Chính Dương môn thẳng tới hoàng cung. Kỵ binh đại quân họ Tần đã rút vũ khí ra, bắt đầu cảnh giác, nhưng tốc độ của họ không hề giảm, như một cơn cuồng phong vụt qua.
Hiện giờ, thiên hạ tôn sùng màu đen, áo giáp nhẹ của đội kỵ binh Tần cũng rất tối màu, rất gần với Hắc Kỵ của Giám Sát viện, chỉ thiếu một vòng màu đen đậm nhất ở ngực, thay vào đó là vài mảnh sáng màu.
Hơn mười kỵ binh đang phi nước đại bỗng rời khỏi đội hình, tăng tốc chạy trước, như tia chớp xẹt vào con phố yên tĩnh, lướt qua mái hiên thấp của nhà dân, bắt đầu dò đường cho đại quân phía trước.
Tất cả như thường, mười mấy kỵ binh tiến vào đường phố, lại xoay người, tản ra như mũi tên, bắt đầu thọc sâu vào các nơi. Mọi chuyện diễn ra cực kỳ nhanh chóng và tự nhiên, thể hiện rõ khả năng huấn luyện của quân đội Khánh Quốc và sức mạnh của quân đội Tần gia.
Đại đội kỵ binh không giảm tốc, tiếp tục tiến theo hướng mà mười kỵ binh kia đã đi qua. Tần Hằng cưỡi ngựa, dẫn đầu binh đoàn, lạnh lùng nhìn phía trước hơn trăm trượng. Hắn biết Phạm Nhàn và Đại hoàng tử chắc chắn không chịu ngồi yên chờ chết, trên con phố yên tĩnh này hẳn sẽ có phục kích khó nhằn.
Nhưng hắn không quan tâm, dù Phạm Nhàn và Đại hoàng tử có bao nhiêu người, hắn chỉ cần tốc độ hành quân thật nhanh, khí thế thật mạnh mẽ, bất chấp mọi trở ngại, phải dùng đại quân càn quét tất cả!
o O o
Tốc độ tiến quân của phản quân quá nhanh, khiến hơn mười kỵ binh đi đầu hoàn toàn không thể thực hiện nhiệm vụ trinh sát. Chính xác hơn, họ chỉ là những mồi nhử can đảm, giống như những liệt sĩ trong thế giới của Phạm Nhàn, dũng cảm lăn lộn trong bãi mìn, dùng sinh mạng của mình để thăm dò nguy hiểm tiềm ẩn trong kinh đô lặng ngắt như tờ.
Tuy nhiên, phản quân đã xông thẳng từ Chính Dương môn đến năm trăm trượng, mười mấy kỵ binh can đảm vẫn chưa gặp bất kỳ phục kích nào. Cho đến khi họ đã nhìn thấy góc mái hoàng cung hắt ánh bình minh, các ngõ phố vẫn im lìm.
o O o
"Xoạt!"
Cách nhóm kỵ binh kia khoảng một trăm trượng, vài con chiến mã đang xông pha ở đầu đội hình, hít thở không khí kinh đô, duy trì tốc độ ổn định, đột nhiên đồng loạt kêu đau đớn!
Tiếng kêu đứt quãng, mấy con chiến mã cùng ngã nhào xuống đất!