๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn mỉm cười nói: “Đó là Cung Điển... Hắn làm Phó thống lĩnh cấm quân đã nhiều năm, hiểu biết về cơ chế bắn nỏ thủ thành hơn chúng ta. Huống hồ, bản thân hắn ta là cao thủ bát phẩm, với thân phận cao quý của một tướng quân nhưng vẫn dũng cảm liều mình cướp cờ, lòng dũng cảm đó thực đáng để người khác khâm phục.”
Đại hoàng tử khẽ nhíu mày, nói: “Vậy là Cung Điển... Chẳng trách... Từ nhỏ hắn ta đã chăn ngựa ở biên thùy Định Châu , kỹ năng cưỡi ngựa học từ người Hồ, được xưng là số một trong quân đội.”
Đây không phải lần đầu Phạm Nhàn nghe về lai lịch của Cung Điển. Y lặng lẽ nhìn về phía trung tâm doanh trại của quân phản loạn, thấy rằng phần lớn tướng lĩnh xung quanh Thái tử đều là người nhà họ Tần, còn nhà họ Diệp ở Định Châu thì chỉ có một mình Cung Điển xuất hiện.
Cung Điển, từng là Phó thống lĩnh cấm quân kiêm thị vệ đại thần dưới thời Khánh Đế. Một người từng được Khánh Đế tin tưởng, nhưng vì Hoàng đế nghi ngờ họ Diệp, đã lợi dụng sự kiện Huyền Không miếu miếu để bịa đặt lý do vu oan giam Cung Điển vào ngục.
Về sự kiện Huyền Không miếu, Phạm Nhàn tham gia từ đầu tới cuối, từng bị thương nặng. Nhiều bí mật vẫn chưa được làm sáng tỏ, nhưng y biết, do tính đa nghi của Hoàng đế mà đã khiến kinh thành ngày nay phải đối mặt với bao nhiêu thế lực đối địch.
Lòng Phạm Nhàn chợt xao động khi nhớ lại lời Trưởng công chúa, Trần Bình Bình và Lâm Nhược Phủ từng nói trong nhiều tình huống khác nhau: Bệ hạ trừ tính đa nghi ra không có điểm yếu lớn nào khác nhưng chính điểm yếu ấy có thể dẫn đến thất bại.
Đại hoàng tử đột nhiên ngẩng đầu lên và nói: “Đánh ngang.”
Phạm Nhàn gật đầu, y biết Đại hoàng tử đề cập đến "đánh ngang" là ý gì. Quân phản loạn vây hoàng cung với lực lượng cực lớn, với sức phòng thủ của hoàng cung, dù thế nào cũng không chống đỡ được bao lâu. Vì vậy, họ cần phải nắm bắt cơ hội ban đầu, dùng biện pháp trực tiếp nhất để dập tắt khí thế của phản quân. Dù không dám hy vọng chiếm được lòng quân thông qua việc cướp quân kỳ, nhưng ít nhất cũng phải khiến đối phương không thể xung phong một mạch, chuyển thành tình thế tiến công chậm rãi.
Chính vì thế mới có cảnh tượng đẫm máu trước cửa Chính Dương Môn, mới có lần đầu tiên sau sử dụng nỏ thủ thành sau nửa đời người, cho dù chỉ bắn trúng một người, cũng phải khiến lòng quân phản loạn giật thót.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Tuy nhiên, việc Cung Điển tiêu sái đoạt cờ, đã khiến tình thế này thay đổi. May mắn là, tuy tinh thần quân phản loạn có hưng phấn trở lại, nhưng xét theo trận thế, có lẽ chúng sẽ không tấn công ngay lập tức.
Quân phản loạn chiếm ưu thế rất hiển nhiên, tại sao không tấn công ngay? Phạm Nhàn suy luận ra vài điểm. Hoàng cung có lợi thế phòng thủ tự nhiên, tường thành cao, nỏ sắc và lòng can đảm, binh lực trong cung đã sẵn sàng chiến đấu tới cùng, nếu quân phản loạn tấn công, sức mạnh này sẽ khiến Thái tử phải cân nhắc thận trọng.
Vấn đề then chốt là, cuối cùng ai sẽ là người ra tay trước?
"Tuy thiên binh thiên tướng mà ta mong đợi mãi vẫn chưa đến." Phạm Nhàn nói với Đại hoàng tử cách ôn hòa: "Nhưng theo ta thấy quân phản loạn cũng đang rất đau đầu. Bọn chúng không đoàn kết, danh nghĩa thì Diệp gia, Tần gia ủng hộ Thái tử, nhưng trong lòng Thái tử nghĩ sao? Diệp Trọng là nhạc phụ đại nhân của lão nhị, mà..."
Y giơ tay chỉ về phía một nhóm binh sĩ ở xa bên phải và nói: "Lão nhị và Diệp Trọng chắc chắn ở đó. Ngươi nghĩ xem, Thái tử có để Tần gia dẫn đầu tấn công, trong lúc lão nhị có lợi không?"
Đại hoàng tử nói cách trầm tư: "Chắc chắn lão nhị không muốn nhạc phụ của mình chịu nguy hiểm. Hắn nghĩ tới rất nhiều thứ. Nếu dùng hết mọi tài nguyên và quyền lực, sau này Thừa Càn sẽ đối xử với hắn ra sao, hắn biết rõ điều đó."
"Đúng vậy." Phạm Nhàn nhẹ nhàng vỗ lên bức tường gạch xanh của hoàng thành, nhìn về phía trung quân doanh trại của quân phản loạn đang từ từ tiến về và nói nhỏ: "Hai vị huynh đệ của chúng ta đều có mưu đồ riêng, không thống nhất được, làm sao có thể giao chiến?"
"Chắc chắn rồi, cho dù nhìn thế nào thì chúng cũng là sư tử, còn chúng ta là cừu non... Nhưng chúng không muốn tổn thất nhiều, nên chắc chắn sẽ khuyên hàng." Phạm Nhàn cúi đầu nói: "Thái tử là người ôn hòa."
Thái tử tuyên bố mình hành động vì đại nghĩa, chứ không phải đến để nổi loạn. Vì vậy, nếu không nói vài lời oai nghiêm và trang trọng mà chỉ đến đánh ngay, chẳng phải giống như chưa chuẩn bị sẵn sàng mà đã tiếp khách sao?
Phạm Nhàn biết rõ, đây là điều mà các phe phản loạn không bao giờ làm được, nên y yên lặng chờ đợi Thái tử Lý Thừa Càn lên tiếng.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑