๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn cúi đầu nói nhỏ. Hồ Đại học sĩ lo lắng nhìn y, thở dài, bước đến chân thành, cái gì mở miệng...
Tam hoàng tử lo lắng đứng bên cạnh, không biết Phạm Nhàn đang thế nào.
Lúc này, Phạm Nhàn ngồi phịch xuống dưới chân thành, cúi sâu đầu giữa hai đùi, thở khó nhọc, trông thật đáng thương, như con mèo nhỏ không có nhà để về trong đêm mưa gió.
Bên tai loáng thoáng nghe thấy giọng nói oai phong của Hồ Đại học sĩ, có vẻ ông đang trao đổi lần cuối cùng với Thái tử. Những lời ấy tuy lọt vào tai Phạm Nhàn nhưng y không nghe rõ, chỉ biết tin tưởng Hồ Đại học sĩ sẽ kéo dài thời gian.
Lúc này Phạm Nhàn đang đối mặt với vấn đề là rối loạn trong đầu. Kể từ khi trở về kinh đô sau chuyến đi Đại Đông Sơn, y từng bước thực hiện kế hoạch, giao chiến với Trưởng công chúa có thắng có bại, tuy đã bị giam trong hoàng thành ngay từ đầu, y vẫn tràn đầy tự tin. Bởi vì nhiều chi tiết trong các sự kiện đã gợi cho hắn một manh mối mơ hồ rằng âm mưu phản bội của Trưởng công chúa và Thái tử đã sớm bị Trần Bình Bình tính toán rõ ràng. Nếu vậy, khi tình thế tiến triển đến thời khắc cuối cùng, luôn có cơ hội lật ngược tình thế.
Nếu đúng như suy nghĩ của y lúc rạng đông, thể nào cũng người sẽ cưỡi trên đám mây ngũ sắc đến giải cứu mình. Nhưng đến giờ phút này, mây đã tan, hồng quang đã tắt, vậy người cứu giúp y đang ở đâu?
Súng bắn tỉa? Không, nếu chưa hiểu rõ tình hình, Phạm Nhàn sẽ tuyệt đối không sử dụng lá bài cuối cùng này.
Có vấn đề rồi, Phạm Nhàn nhắm chặt đôi mắt, vừa ho khan, vừa suy nghĩ hết sức nhanh chóng, nhưng vẫn không bắt được manh mối quan trọng thoáng qua trong đầu.
Tinh thần và thể lực tiêu hao quá nhiều khiến cơn ho của Phạm Nhàn ngày càng trở nên dữ dội. Y chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt hoàn toàn đỏ ngầu.
Bị Yến Tiểu Ất làm bị thương, cố chống chọi vào kinh đô, ép vào hoàng cung, nói cười tự nhiên trên lầu hoàng thành, thực ra đã làm tinh lực của y tiêu hao đến cực điểm. Y chỉ nhờ vào ba viên thuốc bí truyền chế từ Ma Hoàng để kích thích bản thân.
Phạm Nhàn thở dốc vài hơi, hai tay run rẩy lấy từ trong ngực ra hai viên Ma Hoàng có mùi hăng nồng, bỏ vào miệng, nhai qua loa rồi nuốt xuống. Dù biết loại thuốc này có hại cho sức khỏe, nhưng trong hoàn cảnh hiểm nghèo, y chỉ biết cắn răng chịu đựng.
Lý Thừa Bình dù không rõ thuốc gì, nhưng luôn quan tâm theo dõi bên cạnh, đoán được thể trạng sư phụ đã đến hồi kiệt quệ. Đôi mắt đỏ rực là dấu hiệu rất đáng lo, cậu bé không khỏi căng thẳng và buồn bã, siết chặt hai bàn tay đặt trên đầu gối của Phạm Nhàn.
Thuốc có tác dụng rất nhanh, lồng ngực Phạm Nhàn dễ chịu hơn nhiều, mỗi lần hít thở không khí vào cơ thể gấp mấy lần bình thường. Cơn ho cũng dịu đi, chỉ là đôi mắt càng thêm đỏ ngầu, tôn lên nét tiều tụy trên gương mặt anh tuấn, làm toát lên vẻ quyến rũ đáng sợ.
Bộp một tiếng, Phạm Nhàn ngồi trên mặt đất đột ngột rút tay ra khỏi nắm tay của Lý Thừa Bình, như tia chớp với sang bên trái, túm lấy đôi bàn chân nhỏ bé trong đôi giày của vị lão phu nhân.
Phạm Nhàn không quay đầu lại nhìn, chỉ lạnh lùng nói: "Trong cung không dám tự sát, bây giờ lại muốn dùng cái chết kích động Thái tử tấn công haysao?"
Khi y giơ tay ra chớp nhoáng, đôi chân nhỏ đi giày đang lặng lẽ lê bước, kéo theo thân thể mệt mỏi của chủ nhân, lao về phía mặt đất cứng rắn dưới thành.
Lý Thừa Bình kinh hoàng chứng kiến cảnh tượng này, nhìn Thái hậu bị Phạm Nhàn hung hăng đè chặt đôi chân ngay trước giây phút nhảy xuống tự sát!
o O o
Thái hậu đã uống thuốc độc, tinh thần đã kiệt quệ, Phạm Nhàn bị thương nặng chưa lành, cố gắng vận công, cũng đã gần cạn sức, thế nhưng hai bà cháu đã bước đến đường cùng, vẫn còn toát ra một khí thế hung hãn ngươi chết ta sống.
Chết đi lúc nào cũng rất đơn giản, Thái hậu lạnh lùng nhưng đầy oán hận nhìn gò má Phạm Nhàn, nhìn vệt đỏ lạ thường trong mắt y, đáy lòng dần dần cảm thấy khoan khoái, yêu nữ và con trai của yêu nữ, cho dù có mạnh mẽ đến đâu, cuối cùng vẫn không được chấp nhận trên thế gian này, đó là điều vận mệnh đã định trước từ lâu, lịch sử đã chứng minh điều đó.
Tuy nhiên, sau khi nói câu đó, Phạm Nhàn lại bất ngờ chìm vào im lặng, đôi mắt đang nhìn về phía trước của y, dần dần nhíu mày, ánh mắt dần sáng lên, giống như lúc nhìn Diệp Trọng, ánh mắt sáng lên có vẻ như cuối cùng y đã nghĩ ra được điều gì, đưa ra quyết định nào đó.
Đúng lúc đó, cuộc đàm phán giữa Học sĩ Hồ và Thái tử đã tan vỡ, quân phản loạn bắt đầu đánh trống trận, bước vào đợt công thành đầu tiên. Còn xa phía sau bên trái là Thái Bình phường, tiếng chiến hò hét đã vang dội.