Khánh Dư Niên (Dịch Full)

Chương 418 - Chương 1367: Một Cây Hoa, Ngàn Tiếng Đàn, Một Con Người 2

Chương 1367: Một cây hoa, ngàn tiếng đàn, một con người 2 Chương 1367: Một cây hoa, ngàn tiếng đàn, một con người 2

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Nhưng các cao thủ Tín Dương không biết ý định của Phạm Nhàn, sau cơn khiếp sợ chỉ có thể dốc toàn lực ra tay. Chỉ sau một lần đối mặt, đã có người bị thương nặng, chắc chắn tiếp theo sẽ là một trận chiến khốc liệt.

Đúng lúc đó, những cao thủ đang lao tới Phạm Nhàn đột ngột dừng bước. Những cây nỏ giơ lên trên bức tường Thái Bình biệt viện cũng hạ xuống, không còn nhằm vào Phạm Nhàn. Phạm Nhàn liếc nhìn, hai mắt híp lại trong lòng không khỏi phát lạnh. Nhưng cuộc đời có quá nhiều điều không thể làm khác, nếu muốn Uyển Nhi và Đại Bảo được bình an, y chỉ có thể tiến về phía trước.

Không còn ai ngăn cản Phạm Nhàn bước vào biệt viện, vô số ánh mắt quan sát từng cử chỉ nhỏ nhất của y, sẵn sàng ra tay nếu y có động thái khả nghi.

Bởi vì lúc này, từ trong Thái Bình biệt viện vọng ra những nốt nhạc cổ cầm thanh thoát êm dịu. Âm thanh như suối chảy, thanh tĩnh và an bình, khiến người nghe cảm thấy an vui, thư thái.

_o O o_

Nếu Trưởng công chúa điện hạ đã ra lệnh qua tiếng đàn, đương nhiên các cao thủ trong biệt viện không cản trở Phạm Nhàn nữa. Nhưng trong lòng họ đầy nghi vấn: Tại sao điện hạ lại cho phép Phạm Nhàn vào? Chẳng lẽ điện hạ không biết Phạm Nhàn đáng sợ ra sao? Tại sao không nhân cơ hội y đến đây một mình mà tiêu diệt y đi?

Hơn mười người chậm rãi áp giải hay giám sát Phạm Nhàn bước vào cổng chính rồi dừng lại trước cây cầu thứ hai. Phía trước là cấm địa, không có lệnh của Trưởng công chúa thì không ai được bước vào.

Phạm Nhàn đứng trước cầu, cúi nhìn tấm ván gỗ trên cầu. Tấm tấm ván có khe hở để lộ dòng nước trong vắt bên dưới. Đoạn sông Lưu Tinh chảy qua biệt viện bị ngăn cách thành một ao nước lặng trông như hồ, mặt nước tĩnh lặng như vĩnh viễn bất động, không bao giờ chảy.

Tiếng đàn cổ cầm thanh thoát từ bên kia cầu truyền tới, nhẹ nhàng vang vọng vào tai Phạm Nhàn. Y cúi nhìn dòng nước, lắng nghe tiếng đàn, dường như muốn cảm nhận tâm trạng của người gảy đàn.

Một lúc sau, y sửa sang y phục, bước lên cầu, vững vàng đi qua đảo, mở cửa nội viện. Y ngước lên nhìn nữ nhân đang gảy đàn thanh thoát trong đình nghỉ chân bên hồ giữa đảo, kính cẩn thi lễ, cung kính nói: "Kính chào điện hạ."

Tiếng đàn không hề gián đoạn bởi lời thăm hỏi đột ngột này. Những ngón tay trắng trẻo thanh mảnh của nữ nhân vẫn khéo léo gảy trên dây đàn, vẫn vững vàng như trước.

Lý Vân Duệ nhẹ cúi đầu, dường như tâm trí tập trung hoàn toàn vào bảy dây đàn trước mặt. Cổ tay hạ xuống, đầu ngón tay trượt sang phải, âm điệu trở nên trong trẻo, hàm súc trang nhã hơn hởn.

Trên hồ nhỏ ở trung tâm đảo, gió thu gợn nhẹ mặt nước. Bờ đá xanh bên hồ hài hòa với ngọn đồi thấp khiêm tốn bên cạnh. Một căn đình nằm trên đỉnh đồi, nhưng nữ nhân không ở trong lầu mà dưới tán cây hoa. Những bông hoa màu hồng nhạt, không rõ tên. Gió làm gợn hồ nước, thổi bay cánh hoa rơi như mưa xuống chiếc váy dài cổ trang rộng thùng thình của Trưởng công chúa, tạo thành những đốm hoa tối màu trên áo.

Phạm Nhàn đứng yên, nhìn khuôn mặt thanh thản mà vẫn toát vẻ quyến rũ của Lý Vân Duệ. Hôm nay Trưởng công chúa không trang điểm cầu kỳ, chỉ khẽ vẽ lông mày nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp tự nhiên. Mái tóc đen dài buông thõng sau lưng, chỉ buộc nhẹ bằng một chiếc khăn lụa sau gáy, càng tôn vẻ đẹp thanh thoát.

Ả cúi đầu đánh đàn, mí mắt hạ xuống, hàng mi dài mượt mà đặt trên làn da ngọc thạch trắng mịn khiến Phạm Nhàn liên tưởng đến đôi mắt được thừa hưởng của thê tử.

Nếu không biết thân phận của ả, không đoán tuổi, bất kỳ nam nhân nào cũng phải công nhận sức hấp dẫn của người phụ nữ này.

Phạm Nhàn bước dọc theo bờ hồ lát đá xanh, giữa tiếng đàn êm dịu, y híp mắt lại sau đó mở miệng nói: "Yến Tiểu ất đã chết."

Tiếng đàn vẫn êm dịu, đôi khi vút lên vài âm rung động, thể hiện mình đã sớm biết tin tức này, không cần nói thêm.

"Tần Hằng đã chết." Phạm Nhàn nhìn đôi bàn tay ả, nhẹ nhàng.

Hai ngón tay của Lý Vân Duệ lướt qua dây đàn thứ tư, bấm nhẹ hai cái, tiếng đàn phát ra âm vang dịu dàng.

Phạm Nhàn không do dự, ngôn từ thẳng thắn nhưng mạnh mẽ trực tiếp đưa ra: "Tần Nghiệp cũng đã chết."

_o O o_

Lý Vân Duệ vẫn không ngẩng đầu, nhịp độ gảy bảy dây đàn dần chậm lại, mang âm điệu buồn bã. Nhưng tiếng đàn vẫn thanh thoát, buồn bã mà không đau thương, nhẹ nhàng mà không bỏ sót chút tình cảm nào. Có điều đôi tay sau chiếc váy hơi rung động, có thể cảm nhận được tâm trạng của Trưởng công chúa.

Đột nhiên, tiếng đàn lại vút cao. Tiếng đàn cổ vốn nổi tiếng với âm sắc trầm buồn, cho dù ngón tay gảy nhanh, âm vực vẫn bị giới hạn trong khoảng ấy. Đoạn nhạc vốn mang khí phách oai hùng, nhưng lại được trình tấu với nhịp độ chậm rãi, tạo nên không khí điềm đạm thanh thuần.

Bình Luận (0)
Comment