๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Chính thời khắc Hoàng đế ra tay, bàn tay Ngũ Trúc siết chặt dùi sắt, rồi lại buông lỏng, động tác này lặp lại ba lần, cuối cùng hoàn toàn buông lỏng. Hắn chắp hai tay sau lưng, tấm vải đen trên mặt phấp phới bay trong gió mưa trên Đại Đông sơn. Khi các tông sư giao chiến, tất cả mọi người trên đỉnh núi đều quỳ sụp xuống đất, run rẩy thể hiện lòng kính sợ, chỉ có hắn vẫn đứng thản nhiên, thờ ơ chứng kiến tất cả.
Khổ Hà ngồi dưới gốc cây, Tứ Cố Kiếm đập vào quả chuông, Ngũ Trúc nhẹ nhàng nghiêng đầu, trên gương mặt không chút cảm xúc, khóe môi vẫn khẽ nhếch lên.
Sự thật Hoàng đế là Đại tông sư chắc chắn sẽ gây chấn động cả thiên hạ. Tuy vậy, Ngũ Trúc vẫn chỉ nghiêng đầu nhìn Hoàng đế qua tấm màn đen, giống như đang nhìn một vật lạ lùng, chứ không hề coi hắn là vầng thái dương trên bầu trời.
Trong giây phút đó, Ngũ Trúc dường như nhớ lại điều gì nhưng ngay lập tức quên bẵng. Đôi mày cau lại một cách hiếm thấy, nhớ về lời Trần Bình Bình từng nói. Sau sự kiện ám sát ở Huyền Không miếu, Trần Bình Bình từng bảo sẽ cho Ngũ Trúc xem một vở kịch, nhưng cuối cùng lại không được thấy.
Vở kịch gì vậy? Vở kịch Hoàng đế hóa thân thành Đại tông sư? Hóa ra bí mật mà cả thiên hạ không ai biết cuối cùng cũng được lão thọt thân cận nhất trong triều đình đoán ra phần nào. Nhưng tại sao lão lại muốn Ngũ Trúc xem vở kịch ấy?
Ngũ Trúc bắt đầu suy nghĩ. Hắn có rất nhiều điều muốn hỏi Hoàng đế, nhưng giờ phút này lại không biết nên hỏi từ đâu, dẫu ngàn vạn suy nghĩ nhưng không thể nắm bắt được điều gì. Hơn nữa, lúc này Đại Đông sơn vẫn chưa thực sự yên ổn. Dù Khổ Hà và Tứ Cố Kiếm bị thương nặng, nhưng rốt cuộc họ vẫn còn sống. Với tính cách của Hoàng đế, nếu như đã lật ngửa lá bài tử của mình, chắc chắn sẽ không để sót bất cứ chi tiết nào.
Vì vậy, Ngũ Trúc dừng dòng suy nghĩ, nhẹ nhàng tiến lên phía trước một bước.
Bước chân này của hắn khiến tất cả mọi người trong sân đều cảm thấy kinh hoàng và sợ hãi. Người đàn ông mặc trang phục đen bí ẩn này, tuy chẳng ai biết là ai, nhưng qua thái độ của vài vị Đại tông sư, có thể thấy rõ hắn cũng là một cao thủ tông sư hàng đầu. Trong tình thế này, nếu hắn nổi giận ra tay, chỉ e rằng cả bốn vị Đại tông sư, bao gồm cả Hoàng đế, đều sẽ nằm la liệt trong vũng máu.
Nhưng Ngũ Trúc không hề ra tay, hắn chỉ đứng đó lặng lẽ nhìn Hoàng đế.
Điều thực sự khiến mọi người bất ngờ là tấm vải vàng che đậy Tứ Cố Kiếm ở cuối đống đổ nát trong ngôi miếu cổ bỗng nhiên lay động. Có vẻ như có ai đó đang cố gắng đứng dậy dưới tấm vải.
Đã mất một cánh tay, chịu trận một quyền vương đạo khiến cơ thể tan nát, chẳng lẽ Tứ Cố Kiếm vẫn có thể đứng dậy? Hay là thân thể của Đại tông sư đã vượt qua giới hạn của phàm nhân?
Ánh mắt Hoàng đế híp lại, nhìn về phía ấy. Mọi người đều đưa mắt theo hướng ánh mắt của bệ hạ, ngay cả Khổ Hà cũng vậy, nhưng vị Quốc sư này chỉ khẽ mỉm cười.
Tấm vải vàng bị xé mở, một người tế tự máu me bò khắp người bò ra từ dưới tấm vải. Hắn vừa ho ra máu, vừa xé tấm vải vàng thành dải buộc vết thương. Khuôn mặt hắn đầy vẻ kiên định, bình tĩnh, không hề hoảng hốt dù dính đầy máu tươi; mặc dù ho không ngừng nhưng vẫn tiếp tục công việc đang làm.
Trên đỉnh Đại Đông sơn, vô số đôi mắt đang nhìn hắn, đặc biệt là những ánh mắt của những nhân vật vượt xa phàm nhân. Nhưng dường như hắn không hề cảm nhận được, chỉ tập trung vào việc của mình. Hắn không phải Tứ Cố Kiếm, mà là Vương Thập Tam Lang - đồ đệ của Tứ Cố Kiếm.
Khi Thập Tam Lang đã quyết định việc gì sẽ kiên trì thực hiện, không quan tâm người khác nghĩ sao hay cản trở ra sao. Vì vậy, dù là đồ đệ Kiếm Lư nhưng vâng lệnh Phạm Nhàn, hắn đã vững vàng chặn đứng quân phản loạn ở sơn môn. Tuy bị Diệp Lưu Vân đánh bay hơn mười trượng, hắn vẫn kiên cường leo lên đỉnh núi.
Trong đang chuẩn bị tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ, Vương Thập Tam Lang chợt chứng kiến ân sư bị chặt đứt cánh tay phải, ngã gục xuống đất.
Thế là hắn đứng dậy, xé tấm vải vàng ra, đặt sư phụ trọng thương cụt tay lên lưng mình, dùng những sợi vải buộc chặt vào người. Hắn chặt một thanh gỗ nhỏ nằm dưới đất, cầm trên tay, bước ra khỏi cửa ngôi miếu cổ, đối mặt với tất cả mọi người trên đỉnh núi.
Tứ Cố Kiếm nằm trên lưng đệ tử, trước ngực hắn ta đã bị đánh một lỗ thủng thảm khốc, máu tươi chảy đầm đìa, thấm đỏ cả người Vương Thập Tam Lang rồi nhỏ giọt xuống đất.
Khuôn mặt Tứ Cố Kiếm nở hiện lên nụ cười đau đớn nhưng trong đó lại chứa đựng niềm an ủi vô cùng, bởi giờ đây lão đang nằm trên người đệ tử yêu quý nhất.