๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Sau khi đã xử lý xong mọi việc tại vương phủ, màn đêm đã dần thối lui ở kinh đô, đã tới rạng sáng, phương Đông ẩn hiện một vệt sáng mờ ảo như lưng cá. Tuy vậy, Phạm Nhàn không có cơ hội nghỉ ngơi, vẫn còn quá nhiều việc phải làm. Từ vương phủ, y vòng qua Phạm phủ một chuyến rồi thẳng tiến đến hoàng cung.
Dù Phạm Thượng thư đã nói rằng những việc này nên do bộ Lễ giải quyết, song Phạm Nhàn không thể xem nhẹ trách nhiệm giám quốc của mình, không thể coi như những sự kiện này chưa hề xảy ra. Huống hồ, bản thân y hiện kiêm chức Thiếu khanh bộ Lễ, còn Chính khanh Nhâm Thiếu An đi theo bệ hạ đến Đông Sơn tế trời, chưa biết có thể sống sót quay lại hay không.
Y và Đại hoàng tử đứng bên cạnh nhau, ngắm nghía ba cỗ quan tài đen sì trước mắt, song hai huynh đệ đều im lặng không nói lời nào.
Chỉ cách đây vẻn vẹn một ngày, cả hai vẫn đứng trên thành hoàng cung, lo lắng cho sự an nguy bên trong cấm cung và vận mệnh đất nước, không ngờ chỉ trong chốc lát đã phân định thắng bại, những nhân vật viết nên lịch sử đã đổi thay tên tuổi. Ai có thể tưởng tượng, lúc hoàng cung gặp hiểm nguy, những cỗ quan tài đen dưới chân Phạm Nhàn đã sẵn sàng đón nhận xác chết của kẻ thất bại.
Giờ đây, Trưởng công chúa và Nhị hoàng tử đã yên nghỉ trong quan tài. Còn một cỗ quan tài trống không, chưa rõ ai sẽ nằm vào đó.
"Điều này trái với lễ nghi." Đại hoàng tử vẻ mặt u sầu, cố nén đau thương không để lệ rơi. Trưởng công chúa có thể bỏ qua, nhưng tình cảm giữa Nhị hoàng tử Lý Thừa Trạch và hắn vốn rất thân thiết lắm. Mặc dù hai năm qua, hai huynh đệ dần trở nên xa cách, nhưng trước cảnh tượng hiện tại, tưởng nhớ đến người trong quan tài, trong lòng Đại hoàng tử vẫn đau đớn như thường.
Phạm Nhàn hơi mệt mỏi gật đầu đáp: "Các quan viên bộ Lễ đều sợ hãi bỏ trốn. Xem ra chừng nào bệ hạ chưa trở lại kinh đô, lục bộ không thể tập hợp lại được. Trong Thái Thường tự cũng chỉ còn vài người, đành tạm thời sắp xếp một chút thôi. Dù sao, thể diện hoàng thất cần được bảo vệ, không thể để thi thể ở lại trong phủ."
Đại hoàng tử thở dài, không nói thêm gì nữa, xoay người bước vào hoàng thành. Bên cạnh hắn, đội cấm quân hộ tống quan tài tạo thành bức tranh ảm đạm, bóng dáng hắn có vẻ cực kỳ cô độc bi thương.
Phạm Nhàn lẳng lặng ngắm nhìn, lắc đầu. Y hiểu rằng trước những áp lực liên tiếp và tin tức tang thương dồn dập đưa tới, Đại hoàng tử sắp không thể gượng dậy nổi. Nghĩ vậy, Phạm Nhàn mới cảm thấy rõ ràng cơn mệt mỏi từ tận sâu bên trong, mí mắt như không nhấc lên nổi. y cau mày, vỗ nhẹ lên má rồi nói với thuộc hạ bên cạnh: "Về phủ."
Trong một đêm quay về tới bốn lần, nhưng chẳng có chút yên ổn. Phạm Nhàn tính kĩ, từ lúc chuẩn bị cho cuộc tấn công cung điện, y đã thức trắng hai đêm ngày. Vết thương tái phát, thuốc viên Ma Hoàng đã hết tác dụng, y không dám uống thêm. Thể lực và tinh thần của y thực sự đã đạt giới hạn.
Khi trở về phủ, nhìn trong đêm tối, Phạm Nhàn không đi tìm Uyển Nhi ở chỗ bà Liễu. Y cúi đầu, trầm tư ngồi trên giường một lúc, sau đó đá cái hòm đen dưới chân vào gầm giường. Chưa kịp cởi áo, y nằm sấp xuống giường như hình chữ bát lớn (八).
Dù rõ ràng đã mệt mỏi đến cùng cực, nhưng y vẫn không sao ngủ được. Đôi mắt y mở to sáng láng, nhìn chằm chằm lên nóc nhà tối thui.
o O o
Không ngủ được bao lâu, y đã thức dậy. Dẫu sao kinh đô cũng còn hỗn loạn, với tư cách giám quốc, y không thể cho phép bản thân được nghỉ ngơi hay đắm chìm trong cảm xúc quá lâu. Thức dậy, y vội vàng ăn ít đồ, rồi chườm khăn nóng vào mặt để tỉnh táo trở lại.
Ra khỏi phòng, y vô thức nhìn xuống dưới gầm giường. Cái rương định mệnh ấy, cái rương suốt bao năm qua nằm dưới lớp bụi, giờ vẫn nằm đó im lìm, giống như Trưởng công chúa và lão nhị của y đang yên nghỉ trong quan tài, không ai có thể làm phiền giấc ngủ của họ. Cho dù là rương hay là người, có lẽ chỉ khi trở thành một vật vô danh nằm ở nơi khuất lấp, họ mới thực sự tìm được an nghỉ.
Ra khỏi phủ, y vô thức nhìn vào bên trong. Kể từ khi về từ Thái Bình biệt viện, y chưa gặp lại Uyển Nhi, không rõ tâm trạng thê tử hiện giờ ra sao. Nghĩ vậy, nét mặt y thoáng buồn bã.
Khi bước vào cung, y vô thức ngước nhìn lên cánh cổng. Trên bức cổng màu đỏ thắm kia, khắp nơi là dấu vết của lửa đốt, cùng những vết nứt do binh khí gây ra, lộ ra bên trong là các mảnh gỗ. Còn những cái đinh đồng bị đập rơi đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn lại trên cửa là vô số vết sẹo xấu xí.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑