๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Bởi vì Hoàng đế biết thời gian còn lại của Thái hậu rất ít, hắn muốn mẫu thân ra đi thanh thản hơn một chút.
Tuy nhiên đến giây phút cuối cùng cáo biệt trước lúc lâm chung, vị Hoàng đế vốn luôn bình tĩnh trước mọi biến cố bỗng trở nên trầm tư. Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng hắn cũng hạ quyết tâm, mở miệng nói bên tai Thái hậu: "Mẫu hậu, hai mươi năm trước, trẫm đã nghe theo lời mẫu hậu. Nhưng hai mươi năm sau, trẫm quyết định nghe theo ý mình... An Chi là đứa trẻ không tệ."
Thái hậu sinh mệnh đang dần dần lụi tắt, thân thể gầy gò yếu ớt như khúc gỗ. Không rõ bà có nghe thấy câu nói ấy hay không, có hiểu được thông điệp kinh hoàng ẩn sau lời nói ấy hay không, nhưng cơ thể Lão Thái hậu bỗng cứng đờ.
Hoàng đế nhíu mày, quay sang nhìn khuôn mặt mẫu hậu.
Thái hậu bỗng mở to đôi mắt!
Có điều, do dây thanh quản đã chùng xuống, những tiếng rên rỉ từ cổ họng bà phát ra không thể thành thốt được thành lời. Sinh lực bùng lên tại điểm cuối cũng không thể vượt qua giới hạn của số phận và tác dụng của thuốc, chỉ có thể biến thành nỗi căm tức, hối hận và không cam lòng trong ánh mắt!
o O o
Phạm Nhàn bước vào Đông Cung, chuẩn bị sẵn sàng cho sự xuất hiện của bệ hạ. Y biết cảnh tượng sắp diễn ra, tranh đấu quyền lực giữa phụ tử không phải là hiếm thấy trong lịch sử ngàn năm của đại lục. Tâm trạng của y trở nên u ám, không chỉ vì số phận của Lý Thừa Càn trong những năm qua, mà còn bởi sự thật mà y khám phá ra trong Hàm Quang điện và câu nói sau cùng của Hoàng đế bệ hạ.
"Có gì thì nói sau."
Khóe môi y nở nụ cười lạnh lùng, hóa ra Hoàng đế lão tử đã lão thành công pháp vô danh công trước cả mình. Hóa ra chính hắn mới là Đại tông sư bí ẩn nhất trong cung đình. Chẳng trách người có thể sống sót trở về từ Đại Đông sơn, và trong đoàn người về kinh về không thấy bóng dáng Hồng công công.
Cái mác "Hồng Tứ Dương" đã hoàn thành nhiệm vụ lịch sử của mình. Với uy quyền của bệ hạ và thực lực của Đại tông sư, trên đỉnh Đại Đông sơn, hắn đã từ con mồi lắc mình thành thợ săn, lại thêm Diệp Lưu Vân, chẳng trách Tứ Cố Kiếm và Khổ Hà lại rơi xuống kết cục như vậy.
Y thở dài, tâm trạng u ám, một lần nữa nhận ra tính cách máu lạnh vô tình của Hoàng đế bệ hạ. Nhớ năm đó khi kinh mạch của y vỡ nát suýt chết, ít nhất cũng mất hết tu vi, Hoàng thượng từng sai Hồng công công đến Phạm phủ kiểm tra xem tình hình thương thế. Với thực lực Đại tông sư của hắn, làm sao lại không biết chuyện gì đã xảy ra, nhất là khi bản thân hắn cũng tu luyện công pháp vô danh...
Nếu có ai có thể bài trừ tác dụng phụ của công pháp bá đạo, thì chỉ có Hoàng đế. Nhưng hắn chưa bao giờ có động thái gì. Nếu không nhờ Hải Đường giúp đỡ, có lẽ bây giờ y chỉ có thể nằm ốm đau trên giường, không bao giờ vực dậy nổi. Chỉ nghĩ tới đó, lòng y lại thêm giá lạnh.
o O o
"Phụ hoàng về cung bình an, nhưng có vẻ tâm trạng ngươi không tốt mấy." Thái tử Lý Thừa Càn ngồi sau chiếc bàn sạch sẽ, nở nụ cười ôn hòa, nhìn Phạm Nhàn nhấp một ngụm trà đã nguội, dáng vẻ thoải mái, như đang tận hưởng những khoảnh khắc cuối cùng tại nhân thế.
Phạm Nhàn gượng cười, cảm thấy mình từng nghe câu này ở đâu đó. Dường như mọi kẻ thù đều đoán được tâm trạng của y không tốt lắm.
"Bệ hạ sẽ đến ngay thôi." Phạm Nhàn nhìn thẳng vào mắt Lý Thừa Càn.
Lý Thừa Càn không hề lùi bước. Đến lúc này, hắn không còn suy nghĩ gì khác. Những ngày bị giam cầm đủ để hắn nhìn thấu nhiều vấn đề, nhất là sau cái chết liên tiếp của mẫu hậu và cô cô, khiến tâm hồn hắn trong vắt và lạnh lùng như hồ nước giá rét.
"Ai cũng phải chết. Mẫu hậu đã mất, cô cô cũng đã mất." Lý Thừa Càn chậm rãi đặt chén trà xuống, nhìn Phạm Nhàn nói: "Tương lai phụ hoàng cũng sẽ ra đi. Chỉ là vấn đề thứ tự mà thôi."
Phạm Nhàn suy nghĩ một lúc, rồi nhẹ nhàng nói: "Lão nhị cũng đã mất."
Lý Thừa Càn cúi đầu xuống. hắn bị giam trong cung điện, không biết những ngày qua đã xảy ra chuyện gì. Lý Thừa Càn chợt ngẩng đầu lên, vẻ mặt phức tạp nói: "Ta và hắn tranh đấu suốt bao năm, không ngờ cuối cùng thậm chí cả cái chết cũng phải tranh nhau trước sau."
"Chúng ta đi trước." Lý Thừa Càn nhìn Phạm Nhàn: "Rồi chờ ngươi."
Phạm Nhàn cười tự giễu, hiểu mỗi người đều có lòng tự tôn riêng, ôn hòa nói: "Vậy ngươi phải tranh cho ta một chỗ thật tốt đấy."
Lý Thừa Càn phóng khoáng vẫy tay một cái nói: "Con người khi sống sót còn có thể vui vẻ, chết lại là chuyện cô độc, chỗ của mình thì tự đi mà tự giành lấy."
Phạm Nhàn hơi ngẩn người, trong lòng nhớ đến một câu: "Live together, die alone." Kiếp trước từng cảm thấy câu này mang ý nghĩa sâu sắc, khó diễn đạt trọn vẹn sang ngôn ngữ của mình. Gần đây chứng kiến nhiều người ra đi, lại nghe Lý Thừa Càn nói vậy, mới thấu hiểu thực ra câu nói đó chỉ là tổng hợp của vô số hiện thực mà thôi.