๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Bên ngoài, có lẽ theo chỉ thị của quan Giám Sát viện, ngay cả tiếng động sửa sang trạch viện cũng ngừng lại. Toàn bộ khu vực trước sau của Trần Viên chìm vào tĩnh lặng.
Trần Bình Bình liếc nhìn Phạm Nhàn. Phạm Nhàn hơi ngạc nhiên, tiến lại gần, đưa chén trà trong tay cho ông uống một ngụm. Trần Bình Bình ho nhẹ một tiếng rồi mới nói: "Sống ở kinh đô rất khó. Vẫn là sống trong khu vườn hoang tàn này dễ chịu hơn."
"Sống ở kinh đô thật sự rất khó", đó là câu trả lời cho câu hỏi ra vẻ tự nhiên nhưng bên trong có chủ ý của Phạm Nhàn. Phạm Nhàn bất giác thấy không được tự nhiên, biết rõ lão thọt này đoán trước được mục đích y đến hôm nay.
Không đợi Phạm Nhàn lên tiếng, Trần Bình Bình mở miệng tự nói: "Trong vườn này, ta có rất nhiều mỹ nhân, ngươi biết mà."
Phạm Nhàn gật đầu.
Trần Bình Bình ho nhẹ rồi nói tiếp: "Ta thu nạp họ, như vậy họ khỏi phải phục vụ những nam nhân thối tha khác, coi như có phúc. Nhưng sống chung với một lão già cô độc như ta, chắc trong lòng họ có phần không vui. Nhưng trước mặt ta, họ không dám thể hiện."
Phạm Nhàn nghĩ thầm, chuyện đó là đương nhiên rồi. Khắp thiên hạ này ngoài Hoàng thượng ra thì chỉ có ông là tàn nhẫn nhất. Những cô gái mười mấy, hai mươi tuổi, dù thế nào cũng không dám phàn nàn gì cả.
"Tiền triều, có cung nữ u oán quá lâu dẫn đến việc siết cổ giết chết Hoàng đế.” Trần Bình Bình sờ cổ mình rồi nói: “Ta không muốn chết như vậy. Vì thế, ta phải tìm cách để những cô gái trong vườn sống thoải mái hơn."
Trong lòng Phạm Nhàn chợt cảm thấy bất an, dường như đoán trước điều ông muốn nói.
"Ta đối xử với các cô nương ấy rất khoan dung. Cho dù mỗi lần ngươi đến, các cô nương này nhìn ngươi như nhìn miếng dưa chuột, ta cũng không trách phạt gì." Trần Bình Bình ngáp dài và nói: "Và lý do khiến các cô nương này trung thành với ta, là vì nếu một ngày nào đó không muốn ở lại nữa, ta sẽ đuổi ra khỏi vườn."
"Khoan dung, chính là cách tốt nhất để duy trì một khu vườn." Trần Bình Bình nhìn Phạm Nhàn và nói: "Cũng là cách tốt nhất để giữ gìn bình an gắn bó cho một gia tộc. Chính vì thế mà gần đây Hoàng thượng mới trở nên dịu dàng như vậy."
Phạm Nhàn hiểu ra, có lẽ Trần Bình Bình cũng đã dùng cách này để khuyên nhủ Hoàng thượng.
"Ta có thể tùy ý thả các cô gái ra khỏi vườn, vì trên đời quá nhiều thiếu nữ xinh đẹp bất hạnh." Trần Bình Bình lắc đầu nhìn Phạm Nhàn: "Nhưng Hoàng thượng sẽ không bao giờ thả ngươi đi. Bởi vì ngài chỉ có vài người con trai, và... vừa mới mất đi hai đứa."
Ông giơ hai ngón tay lên, nhìn Phạm Nhàn với ánh mắt hàm ý châm chọc: "Ngươi nghĩ việc giúp đỡ Thái tử và những kẻ phản loạn kia, sẽ thực sự chọc giận bệ hạ và khiến bệ hạ đuổi ngươi đi xa haysao?"
"Đừng mơ mộng quá đà. Với thủ đoạn vụng về như vậy, ngươi nghĩ có thể lừa được ai? Hoàng thượng mắng ngươi trong thư phòng không phải vì ngươi cầu xin tội nhân, mà là vì ngươi... lại muốn chạy trốn vào thời khắc này."
Phạm Nhàn thở dài, nghĩ bụng mỗi lần nhìn thấy Hoàng đế bệ hạ là đã sợ hãi rồi, làm sao mà ở lại trong kinh đô được nữa? Nghĩ đến việc đó, y hạ giọng lo lắng hỏi: "Cho dù bệ hạ nhận ra kế vặt của ta, nhưng vì sao sau đó lại sắp đặt như vậy? Ban hàng loạt ân đức như vậy xuống, phải chăng tất cả đều đổ lên đầu ta?"
"Ân đức và danh tiếng chính là xiềng xích, bệ hạ làm thế là không muốn thả ngươi đi." Trần Bình Bình ho hai tiếng, bất chợt cười phá lên, thích thú quan sát gương mặt khổ sở của Phạm Nhàn: "Chẳng lẽ ngươi chưa bao giờ nghĩ tới... bệ hạ gây tổn hại cho chính bản thân cũng muốn tác thành cho danh tiếng của ngươi, rốt cuộc là vì điều gì?"
Trong lòng Phạm Nhàn phát lạnh, y nghĩ ra một khả năng mà bản thân chưa hề nghĩ tới. Toàn thân y cứng đờ, ngồi bên giường run lên bần bật.
Thấy y đã hiểu ra, Trần Bình Bình thở dài, ánh mắt nhìn qua cửa sổ kính về phía công trường bên ngoài, từ tốn nói: "Chết biết bao người, cuối cùng hắn mới hiểu ra, cũng không uổng công sức bao năm của ta."
Đôi môi Phạm Nhàn run rẩy, đột ngột đứng dậy, nhìn Trần Bình Bình hỏi: "Vậy lão tam phải làm sao bây giờ?"
"Lão tam... dù sao tuổi tác vẫn còn nhỏ." Trần Bình Bình hạ thấp tầm mắt nói: "Bệ hạ không có ý định lập Thái tử. Chẳng qua nếu có chuyện gì bất trắc xảy ra, nếu hắn ra đi quá sớm, chọn ngươi kế vị chắc chắn là sự lựa chọn tốt nhất hiện giờ."
"Ta họ Phạm... Ta đã từng lễ bái tổ tiên họ Phạm!" Giọng điệu Phạm Nhàn ngày càng tức giận.
Trần Bình Bình liếc nhìn bên ngoài, cau mày nói: "Làm gì mà la lớn thế? Thế gian này không phải mọi việc đều nhờ tiếng la mà chiếm lý. Ai có quyền lực hơn kẻ đó mới là có lý... Quyền lực của Hoàng thượng là lớn nhất, dù sau này ngươi mang họ Lý hay vẫn họ Phạm, vẫn chỉ là một câu nói của hắn."