๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hôm nay, không khí trên núi thật u buồn, các đệ tử Thiên Nhất đạo lo lắng nhìn lên ngôi nhà màu đen trên đỉnh núi, siết chặt nắm đấm, mím môi, đôi mắt hoảng hốt, im lặng không nói một lời. Thỉnh thoảng có người đi ngang trên con đường đá dẫn lên đỉnh núi, nhưng tất cả đều sắc mặt sa sầm, không đoái hoài tới các đệ tử.
Người lên núi rất đông, phần lớn có địa vị rất cao, gồm nhiều vương công quý tộc, danh tướng triều đình Bắc Tề như Thái phó đại nhân mà Trang Mặc Hàn tiên sinh tự dạy dỗ, như Trường Ninh hầu, quan trên trong các bộ, cùng khoảng một nửa là các đệ tử từng xuất thân từ núi này. Hôm nay, tất cả đều quay về đây.
Ngoại trừ Thượng Sam Hổ ở biên giới phía nam chống lại thế công của quân đội Nam Khánh ở Yến Kinh và Thương Châu, gần như tất thảy nhân vật tài năng, quyền lực nhất Bắc Tề đều tập trung trên ngọn núi xanh này. Nói cách khác, trung tâm chính trị Bắc Tề hôm nay đã dời lên núi.
Các đệ tử Thiên Nhất đạo đoán ra chuyện gì đã xảy ra trên đỉnh núi, bởi chỉ có việc trọng đại như vậy có thể kinh động tới nhiều người đến thế. Nỗi buồn trên gương mặt họ càng sâu thêm.
Đến trưa, Hoàng đế Bắc Tề mặc thường phục, vẻ mặt u ám leo lên con đường đá dẫn tới đỉnh núi. Bên cạnh là Lang Đào, sau lưng là Hà Đạo Nhân. Thị vệ rải rác dọc theo con đường đá giữa ngọn núi xanh, không có ngự giá, cũng chẳng có đoàn tùy tùng, chỉ vội vã men theo dốc núi.
Đệ tử Thiên Nhất đạo quỳ hai bên đường, càng thấy thương cảm khi biết người bảo hộ Đại Tề, vị sư tổ gần như thần thánh nơi trần thế này, sắp rời bỏ cõi đời.
o O o
Trên Đại Đông sơn, chân khí bá đạo mà Hoàng đế Khánh Quốc đã tu luyện hàng chục năm, giờ đổ cả vào thân thể Khổ Hà đại sư. Sức mạnh tu luyện bao năm tích lũy như biển cả, trong nháy mắt làm vỡ tan thân thể già cỗi của Khổ Hà đại sư.
Được Thượng Sam Hổ đưa về lãnh thổ Bắc Tề, Khổ Hà đại sư ngồi xếp bằng ở Đạo môn trên núi, im lặng, không ăn uống, gương mặt bình thản nhưng da thịt bắt đầu nứt nẻ, lộ ra mạch máu bên trong, dần tan rã, trông rất kinh khủng.
May thay, chiếc áo choàng mềm mại che kín thân hình đại sư, giúp các đệ tử hầu hạ bên cạnh khỏi thêm đau xót.
Từ sáng sớm, người từ Thượng Kinh thành kéo đến không ngớt, các vương tôn đại thần đều cung kính thi lễ đệ tử. Sau khi gặp Khổ Hà đại sư, ai nấy đều hiểu đây là lần cuối nhìn thấy Quốc sư.
Trước lúc lâm chung mà vẫn chẳng thanh tĩnh, nhị đồ đệ Mộc Bồng vốn luôn căng thẳng theo dõi hơi thở sư phụ, sắc mặt hung ác nhưng cũng không dám phản đối, bởi việc triệu kiến này là mệnh lệnh của Khổ Hà đại sư trước lúc ra đi.
Mỗi người chỉ gặp đại sư một lát, chỉ khi gặp Thái phó, Khổ Hà mới nói thêm vài lời.
Khổ Hà đã bảo vệ đất nước này hàng chục năm, nay sắp ra đi, dù đã nhìn thấu sinh tử nhưng vẫn còn điều không buông xuống được - chính là quốc gia này. Hôm nay là lần từ biệt cuối cùng của ông với đất nước, cũng là lời dặn dò sau cùng.
Cho dù đại sư còn hay mất, chắc chắn ông sẽ tác động rất lớn đến quốc gia này. Vì thế, ông muốn dùng thời gian cuối cùng để nói vài lời với các quan lại cai quản triều đình Bắc Tề, giúp Hoàng thượng cai trị vững chắc hơn sau này.
Khổ Hà nhìn vị tướng quân trước mặt, vô thức rơi vào trạng thái suy tư. Năng lực của bệ hạ không thiếu, có điều vẫn còn trẻ. Mặc dù Thẩm Trọng bị trừ khử, Thượng Sam Hổ quy phục, nhưng nếu mình thực sự ra đi, liệu hắn có kiểm soát được quân đội không?
Vị tướng lĩnh kia là Chính sứ Khu Mật viện, sau khi nghe Quốc sư dặn dò vài câu, không còn nghe thấy tiếng động gì nữa, không khỏi kinh hoàng ngước nhìn lên. Trong quốc gia Bắc Tề này, cho dù là hoàng tộc hay tướng lĩnh, đều vô cùng tôn kính Khổ Hà đại sư, bởi vì Khổ Hà khác với Diệp Lưu Vân ở Nội Khố, ngay từ đầu trải rộng ảnh hưởng và năng lực vào mọi ngóc ngách trong triều đình Bắc Tề.
Nhị đệ tử Thiên Nhất đạo Mộc Bồng, ghé sát tai sư phụ, thầm thì: "Bệ hạ và Thái hậu đã tới, có gọi vào không?"
Trên đời này, chỉ có Khổ Hà đại sư mới có tư cách dùng chữ “gọi” với Hoàng đế, Thái hậu.
Khổ Hà đại sư bình tĩnh lắc đầu, vết nứt trên cổ va chạm nhẹ vào áo, đau nhói như bị xé rách. Đau đớn kinh khủng đến mức người bình thường không ai chịu nổi, nhưng ông lại như không có cảm giác gì, chỉ hơi nhíu mày.
Mộc Bồng quỳ bên trái sư phụ, thấy vết máu trên áo sau lưng, trong lòng đau xót, không cầm được nước mắt.
Nghe tiếng khóc, Chính sứ Khu Mật viện đang quỳ gối trước Khổ Hà đại sư cũng bùi ngùi, lo sợ cho tương lai Bắc Tề, mắt rưng rưng, quỳ lùi lại hai bước, đập đầu xuống đất trước mặt Khổ Hà đại sư ba cái, nghiến răng nói: "Thượng Sam Hổ ở phương Nam, đệ tử ở kinh đô, trừ phi chết đi, quyết không để quốc triều tổn hại... Kể cả phải hy sinh tính mạng, cũng nhất định bảo vệ bệ hạ an toàn!"