๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nhưng thực chất hắn ta đã chiếm đoạt bao nhiêu, có nộp lại không thì không ai rõ. Giám Sát viện hiểu rõ chắc chắn hắn ta đã kiếm lợi. Nhưng làm gián điệp ở xứ người, cho dù Phạm Đề ti đã liên tiếp tăng lương ba lần, vẫn còn hơi căng thẳng, đâu có ai là thánh nhân.
"Hồ sơ đã chuẩn bị xong chưa?" Tống Thế Nhân liếc nhìn trợ thủ bên cạnh, người này tên Trần Bá Thường, chính là trạng sư tài danh từng đối đầu với Tống Thế Nhân ở Giang Nam. Không ngờ cuối cùng cũng bị Phạm Nhàn mời kiểu nửa ép buộc về kinh làm việc. Bát Xử mới thành lập Chấp Luật ti đều do các trạng sư nổi tiếng địa phương đảm nhiệm. Mỗi lần nghĩ đến, Tống Thế Nhân không khỏi cười khổ, Tiểu Phạm đại nhân vẫn làm việc cực đoan như vậy, rõ ràng Hoàng đế bệ hạ muốn Đô Sát viện kiềm chế Giám Sát viện, ngài lại công khai đối đầu, mà còn hăng hái đến thế.
Trần Bá Thường đáp một tiếng rồi đứng dậy.
Mộc Thiết là quan viên Nhất Xử Giám Sát viện, hôm nay có mặt tại Đại Lý tự là để xem Viên ngoại lang bộ Công bị xử thế nào, đồng thời bảo đảm cho quan viên Tứ Xử không bị thiệt thòi quá mức. Các quan viên Giám Sát viện giờ đây rất trọng dụng Bát Xử Chấp Luật ti, bởi họ biết đây là bảo đảm lớn nhất cho quyền lợi của mình.
Hắn vỗ vai Tống Thế Nhân, thành khẩn nói: "Đại nhân cố lên."
Dưới hiên cửa Đại Lý tự, mưa rơi lất phất. Tống Thế Nhân uống một ngụm trà, đầy tự tin, hai tay đặt sau lưng, đi vào nha môn Đại Lý tự, bước chân vững vàng, chẳng hề coi trọng bộ Hình và Đô Sát viện bên trong.
Bước đi oai vệ khiến dân chúng kinh đô đứng xem reo hò, ai cũng hy vọng Giám Sát viện có thể trừng trị toàn bộ bọn quan tham.
Không thể phủ nhận rằng hai năm qua quyền lực của Giám Sát viện bị cắt giảm khá nhiều, nhưng danh tiếng lại tốt hơn không ít. Phạm Nhàn đã dùng vài năm để kéo Giám Sát viện dần ra khỏi bóng tối, với hàng loạt vụ trừng trị như sét đánh liên tiếp, xây dựng hình ảnh tốt đẹp trong lòng dân chúng.
Hiện tại dư luận nghiêng về phía Giám Sát viện, trong khi đó có phần khinh miệt Đô Sát viện.
Tống Thế Nhân bước về phía Đại Lý tự, nét mặt bình thản nhưng trong lòng không yên. Làm việc cho Tiểu Phạm đại nhân thực sự sảng khoái, không chỉ thắng mà còn nhận được sự ủng hộ của nhiều người, điều này không dễ dàng chút nào.
Hơn một năm qua, Tống Thế Nhân đại diện Giám Sát viện ra kiện tụng, chưa từng thua cuộc, lần này... nhất định cũng thế. Chỉ có điều hắn đã chọc giận toàn bộ hệ thống quan lại Khánh Quốc, biết mình không thể rời khỏi Giám Sát viện, nếu không sẽ bị nhấn chìm ngay lập tức.
Nhưng hắn không sợ, bởi chỉ cần Tiểu Phạm đại nhân còn ở đấy, thiên hạ không ai dám hại hắn.
"Về phía Nam Chiếu, có vấn đề đấy, Đô Sát viện và bộ Hình đã tìm thấy một lượng lớn tiền bạc ở nhà viên quan đó." Trần Bá Thường nhìn sắc mặt Tống Thế Nhân, cẩn thận nhắc nhở.
"Trả lại tang vật, bãi chức, vô tội." Tống Thế Nhân không quay lại, nói nhỏ: "Đề ti đại nhân chỉ cho phép tới đây, nếu Đô Sát viện còn muốn tiến xa hơn thì ta sẽ vạch mặt, trước tiên nhắm vào bộ Hình, không mấy ai sạch sẽ cả."
Trần Bá Thường lạnh sống lưng, thầm nghĩ Tiểu Phạm đại nhân thật giống Trần lão viện trưởng, cực kỳ bao che cấp dưới. Xem ý tứ này, nếu Đô Sát viện không chấp nhận ba điều kiện ấy thì Tiểu Phạm đại nhân ấy sẽ gây sự.
Hắn ta không khỏi rùng mình, Tiểu Phạm đại nhân làm việc kiểu này, chẳng trách trong các vụ kiện tụng Đô Sát viện luôn thất bại. Cho dù Hạ Tông Vĩ đại nhân có được sủng ái đến đâu, cũng không thể đối phó nổi với Tiểu Phạm đại nhân luôn sẵn sàng trở mặt...
Nếu Tiểu Phạm đại nhân thực sự trở mặt, làm sao Hạ Tông Vĩ chịu nổi, với tính cách của y, e rằng ngay cả lời nói của Hoàng đế bệ hạ cũng vô dụng, ai cũng biết bệ hạ sủng ái y như thế nào mà.
"Sao hôm nay Đề ti đại nhân không đến xem trò vui vậy?" Trần Bá Thường nuốt nước miếng, vừa đi vừa hỏi.
Trong năm nay, dường như niềm vui lớn nhất của Phạm Nhàn là làm chỗ dựa cho các thuộc hạ, ngồi nghe xét xử tại Đại Lý tự, ngắm sắc mặt xanh mét của các Ngự sử Đô Sát viện. Theo lý mà nói, việc này thì chỉ cần quan cấp Mộc Thiết ngồi nghe thôi cũng được rồi, thậm chí Ngôn Băng Vân còn lười không thèm đến, nhưng y lại không bỏ lỡ một lần nào.
Vị Tiểu Công gia này ngồi tựa người trên ghế, đặt hai chân lên bệ trong Đại Lý tự khiến tất cả các quan xét xử đều hoảng sợ, không ai dám tra tấn quan viên Giám Sát viện. Đó chính là hiệu quả mà y mong muốn.
"Bệ hạ đã phái ngài ấy ra ngoài rồi." Tống Thế Nhân cũng chỉ biết sơ sơ về nội tình, không nói thêm gì nữa. Hắn xoa xoa cổ tay, liếc nhìn quan lại Đô Sát viện và bộ Hình, mặt lạnh như tiền, lạnh lùng cười khẩy một tiếng rồi bắt đầu ra tay.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑