๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Ta là thương nhân, người Hồ không giết thương nhân." Phạm Nhàn cúi đầu nói, trong lòng nghĩ đến thỏa thuận với Hồ Ca.
Không đợi Phạm Nhàn nói hết, Lý Hoằng Thành chỉ vào bản đồ: "Trong hai năm qua, mỗi ngày lũ người Hồ từ thảo nguyên tràn ra cướp phá các đồn điền phía sau Thanh Châu... Ngươi có biết bao nhiêu người đã chết không? Một khi lũ người Hồ giết chóc hăng say, đâu còn quan tâm ngươi là thương nhân hay không? Cho dù ngươi là cao thủ cửu phẩm, nhưng đối mặt với hàng trăm kỵ binh, ngươi sẽ chạy thoát bằng cách nào?"
Không đợi Phạm Nhàn đáp lời, ngón tay hắn tiếp tục chỉ trên bản đồ: "Nhìn đây, đây là hướng tấn công chủ yếu của lũ người Hồ. Trong hai năm qua, đã có hơn một ngàn binh lính đồn điền thiệt mạng."
Phạm Nhàn biết thảm trạng biên cương, hỏi: "Không có cách nào giải quyết vấn đề này hay sao?"
"Ta cam đoan, kỵ binh thiết giáp dưới trướng ta tuyệt đối không kém kỵ binh du mục của người Hồ. Nhưng giống như hai tên cắt cổ lẫn nhau, đao ai cũng sắc bén, nhưng mục tiêu thì khác. Chúng không dám động vào chủ lực của ta, còn ta không bắt được chủ lực của chúng."
Phạm Nhàn có vẻ suy tư, nói: "Bộ lạc của người Hồ luôn di chuyển, trong khi bách tính của ta vì đồn điền mà bị trói chặt vào mảnh đất. Thương tổn mà lũ người Hồ gây ra cho ta tất nhiên lớn hơn thương tổn do ta gây ra cho chúng."
Lý Hoằng Thành có phần bất lực gật đầu.
"Cho nên ta càng phải đi Thanh Châu, ta muốn tìm xem cao nhân đã nghĩ ra chiến thuật đánh úp quỷ quyệt như vậy... rốt cuộc là ai." Trong mắt Phạm Nhàn lóe lên vẻ lạnh lẽo, trong cái lạnh ấy bùng lên ngọn lửa âm u.
Biết không thể thuyết phục được Phạm Nhàn, Lý Hoằng Thành nhìn thẳng vào mắt y hỏi: "Tại sao... Giám Sát viện lại chú ý đến chuyện ở Tây Lương như vậy?"
"Không phải công việc của viện, mà là chuyện riêng của ta." Rõ ràng tâm trạng Phạm Nhàn rất tồi tệ, nhìn những chấm đỏ trên bản đồ nói: "Tất nhiên, không chỉ là chuyện riêng. Trước năm tới ta nhất định phải ổn định tình hình phía Tây. Ta cần sự giúp đỡ của ngươi, đồng thời cũng phải cắt đứt hậu thuẫn của người Hồ."
"Trước năm tới?" Lý Hoằng Thành nghi hoặc nhìn y, không hiểu tại sao ylại gấp gáp về tình hình phía tây đến vậy.
"Năm tới, Tứ Cổ Kiếm nhiều nhất cũng chỉ có thể chèo chống đến mùa xuân.” Phạm Nhàn cúi đầu nói: “Ta đã dồn phần lớn chú ý vào vết thương của Tứ Cổ Kiếm. Vị Đại tông sư này thật sự kiên cường... sống lâu hơn dự đoán rất nhiều. Mặc dù hai năm qua lão ta chưa hề gặp ai, nhưng chúng ta biết lão vẫn còn sống, và biết lão ta sẽ qua đời vào năm tới."
"Sinh tử của Tứ Cổ Kiếm có liên quan gì đến phía tây?" Lý Hoằng Thành tức giận hỏi.
Phạm Nhàn ngẩng đầu lên, nhìn hắn nói: "Bởi vì nếu Tứ Cổ Kiếm qua đời, Hoàng đế bệ hạ sẽ phái ta đi Đông Di thành... Khi đó ta sẽ không còn thời gian giải quyết vấn đề phía tây."
Lý Hoằng Thành cười lạnh một tiếng, nói: "Ngươi tưởng mọi việc trên đời này đều do một mình ngươi giải quyết hay sao? Ta thừa nhận năng lực của ngươi, nhưng hy vọng ngươi đừng tự đánh giá mình quá cao."
Phạm Nhàn biết câu nói của đối phương không mang ác ý, bèn giang tay ra nói: "Sau khi Tứ Cổ Kiếm qua đời, Đông Di thành sẽ nghiêng hẳn về một phe, dù là Đại Khánh hay Bắc Tề, vấn đề lớn nhất là... làm thế nào để Đông Di thành ổn định chuyển giao vào tay chúng ta."
"Hoặc là hai bên tranh chấp, Đông Di thành vẫn có thể duy trì thế trung lập."
"Không thể đâu." Phạm Nhàn nở nụ cười tự giễu, lắc đầu: "Một khi Tứ Cổ Kiếm chết đi, mâu thuẫn giữa phủ Thành chủ và Kiếm Lư sẽ bùng nổ, Đông Di thành đâu còn tư cách trung lập nữa."
"Nhưng ngươi vẫn chưa giải thích việc này liên quan gì tới chuyện ngươi vội vã đến Tây Lương."
Phạm Nhàn nhìn Hoằng Thành với vẻ bất đắc dĩ, im lặng một lúc mới hạ giọng nói: "Lý do rất đơn giản, ta phải chứng minh với thiên hạ rằng mình có thể giải quyết vấn đề Tây Lương và Đông Di thành."
"Sau đó thì sao?" Lý Hoằng Thành nghi ngờ nhìn y.
"Sau đó ta muốn chứng minh với Hoàng đế bệ hạ rằng nếu... ta nói là nếu thật sự muốn thống nhất thiên hạ, không nhất thiết phải... chiến tranh, cho dù phải chiến đấu thì cũng không nhất thiết bằng vũ lực, văn lực cũng có thể, thậm chí nếu buộc phải dùng vũ lực... cũng nên hạn chế ở mức tối thiểu."
Giọng nói Phạm Nhàn càng lúc càng nhỏ dần, nghe như chính hắn cũng không tin vào lời mình nói. Lý Hoằng Thành cũng ngơ ngác, im lặng ngồi bên cạnh, nghi ngờ mình có nghe nhầm không.
Bỗng Lý Hoằng Thành đứng bật dậy, bước qua bước lại trong phòng, như đang cố gắng tiêu hóa thông tin mới nghe được. Một lúc sau, hắn dừng lại bên cạnh Phạm Nhàn, không kìm được bật cười, trong tiếng cười đầy vẻ hoang đường.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑