๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Trước đây cô cũng nói Thiên Nhất đạo muốn thâm nhập vương đình Tây Hồ không phải chuyện một sớm một chiều, vậy tại sao cô có thể làm được điều này?" Phạm Nhàn nhìn đôi giày da trên chân cô, nói: "Người Bắc Tề đã bắt đầu tụng sư vào vương đình, giúp Thiền Vu lo liệu chính sự, thiết lập kế hoạch... Cô đã thuyết phục được người Hồ chấp nhận họ như thế nào?"
"Ngươi nói đến đám người Ngụy Vô Thành à." Hải Đường điềm tĩnh đáp: "Không phải tất cả đều là người Bắc Tề, cũng có của con dân của Đông Di và Nam Khánh các ngươi."
Phạm Nhàn hơi giật mình, nhìn cô.
Hải Đường hờ hững nói tiếp: "Họ chỉ là người có tài được thuê về, họ không biết ta, cũng không biết địa vị của ta trong vương đình. Ta chỉ cần thuyết phục Thiền Vu, một vị quân vương rộng lượng như trời biển nên tiếp nhận trí tuệ ngoại lai, muốn khuất phục tứ hải cần dùng nhân tài tứ hải ."
Phạm Nhàn nhíu mày chặt lại, nhìn cô, nói: "Nhưng cô vẫn chưa giải thích tại sao Thiền Vu là người đầy tham vọng mà lại nghe theo ngươi... Phải biết trong bộ lạc người Hồ, nữ nhân không có địa vị gì."
Hải Đường mỉm cười, trên gương mặt thật thà bỗng thoáng hiện vẻ thú vị, nhìn Phạm Nhàn hỏi: "Có phải ngươi tưởng ta dùng mỹ nhân kế không?"
Phạm Nhàn sững người, không biết trả lời thế nào. Y đã sớm nhận ra Thiền Vu nhiều lần lén vào lều của Hải Đường ban đêm, rõ ràng hắn có tình cảm nhất định với cô.
Hải Đường bật cười, nhìn thẳng vào mắt Phạm Nhàn, thở dài một tiếng, nói: "Ta sinh ra không đẹp bằng ngươi, muốn dùng mỹ nhân kế cũng đâu có tư cách."
Lúc này giữa hai người xảy ra chuyện rất kỳ diệu. Khi Hải Đường thở dài về dung nhan của Phạm Nhàn, cánh tay cô như vô thức giơ lên, đầu ngón tay run run, chạm vào má Phạm Nhàn, trượt nhẹ một đoạn, đầu ngón tay và da mặt chỉ khẽ chạm nhau mà đã rung động tận sâu tâm can của cả hai.
Cả hai đều sững sờ trước cử chỉ thân mật bất ngờ này. Thân thể Phạm Nhàn cứng đờ, gượng gạo giơ tay trái lên, nắm lấy bàn tay kia, không buông ra nữa.
Bàn tay ấm áp của Phạm Nhàn nắm chặt, cơ thể Hải Đường cũng hơi cứng ngắc.
"Ta nhận ra cách đi đứng của hai chúng ta rất khó hài hòa như xưa." Phạm Nhàn nắm tay cô, nói nhỏ: "Có lẽ là do biên độ lúc đong đưa không giống nhau, nắm tay có đỡ hơn không?"
"Nhưng bước chân vẫn khác nhau." Khuôn mặt Hải Đường bình thản mỉm cười, trong lời nói ẩn chứa tiếc nuối vô tận.
"Thử xem sao." Phạm Nhàn không để ý suy nghĩ của cô, nắm tay cô, tiếp tục dạo bước sâu vào thảo nguyên, chỉ còn hai người trên trời dưới đất, ít ra trong giây phút này, tại sao lại đem những điều không tốt kia ra nói.
o O o
"Có phải ngươi ghen không?" Hải Đường nửa tựa vào vai Phạm Nhàn, hai người nắm chặt tay nhau, dường như sợ đối phương buông ra.
Lúc này họ ngồi trên một thảm cỏ, dưới chân là một hồ nước nhỏ, bên kia hồ là mặt trời dần lặn về phía tây, ánh vàng chiếu rọi mặt nước, vẽ thành một vệt sáng lấp lánh, thỉnh thoảng có vài con vịt hoang bay qua mặt nước, kêu lên quái dị.
Không gian này quen thuộc biết bao, giống như trước kia ở Giang Nam, cùng ngồi bên hồ, vẫn là hai người họ.
"Ta ghen cái gì." Phạm Nhàn hơi khó chịu nói: "Trong thời gian ngắn Tốc Tất Đạt đã khuất phục được Tả Hiền vương, khiến thế lực vương đình hùng mạnh nhất trên thảo nguyên, tuy có sự giúp đỡ của ngươi, nhưng hắn ta thật sự lợi hại."
"Rốt cuộc ngươi vẫn ghen." Hải Đường mỉm cười nói, trên mặt không hề tỏ vẻ tự mãn của người con gái bình thường, cũng chẳng có chút khó chịu, chỉ đơn giản nói ra sự thật.
Không đợi Phạm Nhàn lên tiếng, Hải Đường đã dựa đầu vào vai y. Đôi vai gầy của cô từ nhỏ đã gánh vác quá nhiều, dù không ai biết tuổi thật, xuất xứ của cô, nhưng với thân phận Thánh nữ Bắc Tề, truyền nhân Thiên Nhất đạo, cô không thể không gánh vác tất cả. Cô cũng có lúc mệt mỏi, cũng mong được gác lại gánh nặng, rồi tựa vào một bờ vai.
Chỉ như lúc này thôi.
"Ta từ thảo nguyên phương bắc đến, tên là Tùng Chi Tiên Lệnh. Ta là Vương nữ lạc tộc của bộ lạc Khách Nhĩ Nạp." Hải Đường mơ màng nhìn ánh chiều tà bên kia hồ, chậm rãi nói: "Trên thảo nguyên phương bắc, ta đã giúp đỡ nhiều người, dẫn dắt nhóm bộ lạc cuối cùng di cư về nam, đến thảo nguyên Tây Hồ. Con cháu các bộ lạc đi đến phương nam lúc trước đã công nhận thân phận Vương nữ Khách Nhĩ Nạp của ta, nên Thiền Vu... nhất định phải coi trọng ta, ít nhất là lúc đầu, coi trọng thế lực đứng sau lưng ta."
"Khách Nhĩ Nạp à?" Phạm Nhàn quay đầu nhìn vầng trán rạng rỡ của cô, thì thầm: "Quả thật vòng vo một vòng lớn. Để Tốc Tất Đạt không nghi ngờ, sư phụ cô đúng là dốc hết tâm tư."
Dù Hải Đường nói đơn giản, Phạm Nhàn hiểu rõ phương bắc khó chống lại thiên uy lạnh giá, phải di cư về nam, trên đường chết nhiều vô kể, nhưng trên thảo nguyên vẫn còn hơn vạn kỵ binh. Việc Hải Đường được các bộ lạc phương bắc công nhận làm lãnh tụ, chắc chắn đã trải qua biết bao gian khổ.