๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Chỉ một khắc trước còn đắm chìm trong tình cảm, giờ đây bão tố đột ngột ập đến, Phạm Nhàn như thần chết giữa đêm trăng, mang theo đốm lửa và cỏ rác, tung một quyền, quyền phong như sấm.
Thân hình Hải Đường thoáng chốc biến mất trước cơn bão, ngay khoảnh khắc sau đã xuất hiện trước mặt Phạm Nhàn, hai ngón tay chụm lại thành kiếm, xiên ngang như muốn chọc thủng vầng trăng trên trời, nhắm thẳng cổ họng Phạm Nhàn.
o O o
Trên bầu trời biển Nguyệt Nha, ánh trăng lung linh đẹp đẽ. Mọi người xung quanh vẫn đang ngủ say, chỉ có vài tỳ nữ thức dậy sớm bước xuống biển, chuẩn bị nước tắm rửa cho các vương công quý tộc.
Một tỳ nữ nhìn người hầu câm lưng còng câm điếc kia, mỉm tươi, lấy từ trong ngực ra một cái bánh mì đưa cho. Bốn tháng trước người hầu câm này được Đại đương hộ đêm về từ thảo nguyên, thân thể tàn tật nhưng sức lực rất khỏe, rất thích hợp để làm công việc cực nhọc, chỉ có điều vì câm, lại là nô lệ, nên hay bị các tiểu quý tộc trêu chọc, trông rất đáng thương.
Nếu không nhờ các thiếu nữ tốt bụng hàng ngày cho ăn, chắc người hầu câm này khó sống được vài ngày.
Người hầu câm vui vẻ nhận lấy bánh mì, cười nịnh bợ, cổ họng ậm ạch vài tiếng để cảm ơn. Thiếu nữ cười khúc khích, suýt phá vỡ không khí yên tĩnh của biển Nguyệt Nha trước bình minh.
Người hầu câm đi về phía đồng cỏ sau mặt biển, mỗi sáng hắn ta đều đi lượm phân dê. Mọi người ở vương đình đã quen với cảnh này.
Nhưng hôm nay, người hầu câm đi qua đồng cỏ và bãi phân dê mà không hề liếc nhìn, vẫn cúi gù như thường lệ. Thông thường hắn rất vui mừng khi thấy nhiều phân dê như vậy, nhưng hôm nay thì không cần, bởi vì hắn sẽ không phải tìm phân dê nữa.
Đến một bãi cỏ dài, người hầu câm chậm rãi rút ra một cây dùi sắt từ ngực, đâm xuống đất, sau đó vung tay phải lên, chỉ nghe bịch một tiếng, cây dùi dính máu đó bị chôn sâu xuống đất vài thước, không còn dấu vết.
Người hầu câm mím môi, nhắm mắt nhớ lại quá trình vừa rồi, chắc chắn không bỏ sót gì. Sau đó lại lưng còng bước đi, chậm rãi tiến vào sâu trong thảo nguyên, không biết phải bao lâu nữa mới quay trở lại Trung Nguyên.
Xung quanh biển Nguyệt Nha vẫn yên bình, không ai hay biết người hầu câm đã rời khỏi nơi ở bốn tháng nay. Bên ngoài Vương trướng có vẻ nghiêm ngặt nhưng thực chất đã âm u đầy tử khí, nhất là nơi ở của những người Trung Nguyên quan trọng phụ trách liên lạc với Thanh Châu và Định Châu, giờ im ắng lạ thường.
Thân thể Ngụy Vô Thành mềm nhũn, không thể nói nên lời, ngay cả ngón tay cũng không cử động được, nhưng hàm răng run lên không ngừng, lạch cạch. Nhìn những người chết xung quanh, cảm giác lạnh buốt từ sâu thẳm nội tâm dâng lên.
Hắn phụ trách sổ sách, thương mại của vương đình, nhưng biết đồng liêu bên cạnh là những nhân vật lợi hại từ Đại Tề. Nếu không nhờ họ giúp đỡ, suốt thời gian qua lực lượng thảo nguyên khó có thể giằng co với thiết kỵ Khánh Quốc, đạt được nhiều lợi ích như vậy.
Nhưng giờ tất cả đều chết, chỉ còn mình sống sót.
Hắn nhớ lại cảnh tượng lúc trước, sợ hãi dâng trào, muốn thét lên nhưng không thể.
Bóng ma kia, tử thần kia đã nhanh chóng khống chế hắn, rồi ung dung chậm rãi tàn sát tất cả mọi người trong lều mà không ai kịp phản ứng.
Ngụy Vô Thành không biết đó là ai, không hiểu tại sao đối phương không giết mình. Nói chuyện phiếm mà cũng giữ được mạng sống, đây là lợi ích mà ai cũng bất ngờ. Nhưng hắn chỉ rơi vào sợ hãi vô cùng vô tận, con ngươi co rút, cảm giác bóng tối xung quanh dường như sẽ không bao giờ tan biến.
<<Khánh Dư Niên - Tác giả: Miêu Nị, dịch A.t.h o.xuất>>
Chỉ tay khều nguyệt, đầu ngón tay thanh mảnh đến vậy, bình thường đến thế, nhưng lại như chứa đựng hào quang của trời đất, chỉ trong nháy mắt đã xuyên xé gió đân tới yết hầu của Phạm Nhàn, nhưng lúc này nắm đấm của y đã đánh trượt, lướt qua vai phải của Hải Đường, đánh xuống bãi cỏ, nổ tung một đống bùn đất cỏ rác.
Mượn thế trời đất mà làm việc tự nhiên, không có môn phái nào mạnh hơn Thiên Nhất đạo. Lúc này bóng trăng dần khuất, trên thảo nguyên tầm nhìn mờ ảo, nhưng Hải Đường trượt bước, vừa ra tay, dường như có thể nắm bắt được từng làn gió, từng hạt cỏ trên thảo nguyên, thanh tao đến tận cùng, lướt đi.
Phạm Nhàn học được tâm pháp của Thiên Nhất đạo từ cô gái này, nhưng về tu hành theo đạo mượn thế thì kém xa, không thể so sánh với Hải Đường.
Y híp mắt lại, ngón trái bật ra, một con dao nhỏ quay hai vòng trên đầu ngón tay, tuột khỏi vỏ, lưỡi dao sáng lên, một chiêu Trảm Nguyệt Ký chém tới đầu ngón tay vươn thẳng cách cổ họng mình vài tấc.
Với cảnh giới và tu vi của hai người, dù chỉ một động tác điểm ngón tay, chỉ cần chạm vào thân thể đối phương, chân khí sẽ mượn cầu nối mà tiến vào, gây tổn thương nặng nề. Nên Phạm Nhàn muốn ngăn ngón tay thanh thoát kia lại, thanh thoát đến mức khó lòng nắm bắt.