Chương 1503: Quay về 2
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Chính vì vậy, đoàn người tháo chạy khỏi thảo nguyên vẫn không dám giảm tốc độ, cố gắng chống đỡ cơ thể mệt mỏi, thúc giục chiến mã đẫm mồ hôi chạy về hướng đông. Mãi đến ngày thứ bảy, đoàn người mới tiến vào Hồng Sơn khẩu mới thực sự yên tâm.
Hồng Sơn là địa hình kỳ lạ ở phía đông thảo nguyên, được hình thành hoàn toàn tự nhiên, sau bao năm gió bắc thổi qua, bị chia cắt thành nhiều ngọn núi đỏ rực như ngự bút phê duyệt trên tấu chương tại Ngự Thư phòng, chấn động hồn phách, sát khí kinh người.
Đường vào ải nằm dưới chân những ngọn núi đỏ, uốn lượn như ruột dê. Phạm Nhàn đi đầu đội ngũ, nhận lấy bầu nước từ Kinh Qua, uống một ngụm thấm ướt yết hầu đau ê ẩm, khàn giọng nói: "Xong việc ở đây về kinh, nhất định phải nghỉ ngơi hai tháng."
Trong Hồng Sơn vang lên tiếng động nhỏ, hình như ai đó lăn những hòn sỏi. Kinh Qua nhíu mày lo lắng. Phạm Nhàn biết hắn nghĩ gì, bật cười ha hả, chỉ có điều cổ họng có vấn đề, tiếng cười có vẻ rất khó nghe. Chinh Tây quân Khánh Quốc phục kích ở cửa ải cũng mệt mỏi đến mức lộ ra manh mối rõ ràng.
Tiếng móng ngựa vang lên từ thung lũng phía trước, Thế tử Lý Hoằng Thành dẫn Định Châu quân ra đón. Lý Hoằng Thành phi ngựa tới trước mặt Phạm Nhàn, nhìn chật vật không thể tả của y, lắc đầu nói: "Ta đã bảo Thiền Vu Tốc Tất Đạt là nhân vật kiêu hùng, làm sao dễ bị khiêu khích như vậy được."
Phạm Nhàn nhìn hắn, đáp: "Ít ra ta cũng đã dụ hắn rời đi sáu ngày, đủ thời gian làm việc."
"Để diệt người Bắc Tề trong vương đình mà phải cẩn thận đến thế sao?" Lý Hoằng Thành không đồng tình nhìn y, xác nhận y không hề hấn gì, mới yên tâm nói tiếp: "Ngươi có đánh nhau với người Hồ không?"
"Không, chỉ động chân thôi."
Hai đội ngũ hội quân cùng nhau, uy thế tăng vọt, trong phút chốc đã đi qua Hồng Sơn khẩu chứa đựng bão cát ngàn năm. Để che giấu tin tức, ngăn người Hồ báo cáo về vương đình, đoạn đường này mai phục ở Hồng Sơn khẩu tám ngàn tinh binh, toàn bộ là đội quân thân cận của phủ Đại tướng quân và binh sĩ tiền tuyến thành Thanh Châu, không điều động thông qua Định Châu.
"Chúng ta đợi ở đây bảy ngày nhưng không có gì cả, Giám Sát viện phải có lời giải thích chứ?" Lý Hoằng Thành mím môi nói.
"Thôi đi." Phạm Nhàn nhẹ nhàng kẹp bụng ngựa, cả người đau nhức, lườm hắn một cái, thầm nghĩ mai phục ở cửa núi chỉ là chuẩn bị, ai biết máu ghen của Thiền Vu Tốc Tất Đạt mãnh liệt đến mức nào. Hơn nữa nơi này cách Thanh Châu vài ngày đường, không về ngay mà còn tranh luận ở đây thì đúng là quá liều lĩnh.
Điều y quan tâm là tình hình trong Định Châu thành: "Đã động thủ chưa?"
"Trước khi động thủ ta đã đi ngay, tất cả thuộc hạ của ngươi đều do phủ Tổng đốc phối hợp. Ta đã ra quân lệnh, ngươi yên tâm." Lý Hoằng Thành nói: "Mặc dù không rõ tình hình cụ thể, nhưng có tin báo hành động diễn ra thuận lợi, phần lớn người Bắc Tề ở Định Châu đã bị thuộc hạ ngươi trừ sạch."
Phạm Nhàn gật đầu, không nói gì nữa. Sau chiến dịch này, thảo nguyên lại rơi vào hỗn loạn, quan trọng nhất là Giám Sát viện chen chân vào thảo nguyên, hàn gắn khu vực Tây Lương rời rạc, dọn sạch gian tế Bắc Tề trên chiến trường rộng lớn. Ngoài ra thủ đoạn tàn nhẫn mà Khổ Hà phát động trước lúc chết, cục diện tốt đẹp mà Tiểu Hoàng đế Bắc Tề và Hải Đường bỏ hai năm gây dựng, đều vì cách ứng đối tàn nhẫn vô sỉ của mình mà tan thành bọt nước.
o O o
Bốn ngày sau, gần vạn tinh binh Khánh Quốc rút khỏi thảo nguyên, vào Thanh Châu thành. Đội quân này không giao chiến với kỵ binh Tây Hồ, chỉ đóng vai trò làm nền cho Giám Sát viện hành động nên tinh thần không cao như lúc xuất chinh. Ở Hồng Sơn khẩu lâu quá, bọn họ trông giống như tàn binh bại tướng.
Tinh thần đoàn người Hắc Kỵ cũng chẳng khá hơn là mấy. Nếu không vì thể diện cho Phạm Nhàn, chắc họ đã ngã ra ngủ say.
Vừa vào thành, Phạm Nhàn ra lệnh cho Hắc Kỵ nghỉ ngơi. Kinh Qua nhận lệnh nhưng trước tiên phải chăm sóc những con tuấn mã do Giám Sát viện huấn luyện. Thuốc trong ngựa đang phản ứng, sắp không chịu đựng được nữa, nếu không chữa trị kịp e rằng ngày sau sẽ chết dần.
Mấy trăm con chiến mã hiểu tính người này chính là ân nhân cứu mạng của Hắc Kỵ Giám Sát viện. Không ai muốn nhìn thấy chúng rơi vào cảnh ngộ bi thảm, nhưng tất cả đều biết rằng sau chuyến hành trình dài ngàn dặm này, đám chiến mã màu đen kia sẽ không thể phục hồi được vẻ oai hùng ban đầu, trong lòng khỏi buồn bã.
Phạm Nhàn đi theo Tây Đại doanh, đón nhận ánh mắt dò xét từ hai bên đường thành Thanh Châu. Lính tráng và thương nhân đoán ra thân phận của chàng trai trẻ này, đương nhiên cũng đoán ra chắc chắn triều đình đã có động thái lớn trên thảo nguyên. Nhưng thấy vẻ mệt mỏi, uể oải của Định Châu quân, mọi người cho rằng cuộc hành động của triều đình trên thảo nguyên đã thất bại. Ánh mắt họ nhìn có vẻ kỳ quái.