๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hải Đường không thể đột ngột xuất hiện bên cạnh, điều này khiến Phạm Nhàn hơi thất vọng. Dù y cùng Ngôn Băng Vân đã dành bốn tháng, nhờ thực lực siêu cường của Ảnh Tử và Vương Thập Tam Lang mà hoàn thành xuất sắc kế hoạch của Giám Sát viện, nhưng mỗi lần nghĩ đến Hải Đường vẫn còn ở thảo nguyên, có thể mãi mãi không rời cỏ biển xanh mùa thu đó, không hiểu sao Phạm Nhàn lại tức tối.
Nỗi tức giận đó, phần lớn là oán hận sự sắp đặt của Khổ Hà trước khi chết và Tiểu Hoàng đế Bắc Tề.
Đương nhiên, bây giờ Tiểu Hoàng đế Bắc Tề không còn nhỏ nữa. Dù mối liên hệ giữa Nội Khố và phương bắc đã suy yếu rất nhiều vì uy thế mạnh mẽ của Khánh Đế, nhưng hai năm qua Hoàng đế Bắc Tề đã nhanh chóng củng cố triều đình, thể hiện trọn vẹn tài chính trị của mình. Dưới sức ép của Nam Khánh, hắn không hề thể hiện dấu hiệu thất bại nào, thậm chí còn bắt đầu vươn tay chân, có ý đồ phản công.
Ví dụ như ở khu vực Tây Lương.
Phạm Nhàn bỏ ra rất nhiều vốn liếng điều Đặng Tử Việt từ Bắc Tề về kinh, chính là để đối phó với sự xâm nhập của Bắc Tề vào Tây Lương. Sau cái chết của những người Bắc Tề trong vương đình, Giám Sát viện cũng triển khai cuộc thanh trừng kịch liệt trong Định Châu thành và Thanh Châu. Bởi Giám Sát viện đã chuẩn bị từ lâu, lại do Đặng Tử Việt nắm giữ, nên diễn ra rất thuận lợi.
Được phủ Đại tướng quân và Tổng đốc Tây Lương hợp tác toàn lực, chỉ trong mười ngày Giám Sát viện đã bắt hơn bốn mươi gian tế Bắc Tề xâm nhập vào Định Châu và Thanh Châu; số gian tế Bắc Tề chết dưới tay thích khách Lục Xử của Giám Sát viện cũng đã hơn trăm.
Để phá vỡ âm mưu của Bắc Tề ở Tây Lương, Phạm Nhàn đã bỏ ra rất nhiều vốn liếng, không tiếc để lộ vài quan lại Bắc Tề đã phát triển nhiều năm trong triều, là vì y hiểu tuy có vẻ chống cự được người Hồ trên thảo nguyên, nhưng nếu để xu thế này tiếp diễn sẽ thực sự trở thành mối họa lớn cho Khánh Quốc.
Vì thế, y quyết không để người Hồ hưng thịnh, phía dập tắt ngay từ đầu.
Y cũng hiểu rõ, mỗi lần Giám Sát viện bắt được một gian tế Bắc Tề ở Tây Lương, giết một cái đinh, khoảng cách giữa y và Hải Đường càng xa thêm một bước, huống hồ còn vài đồ đệ trên ngọn núi xanh Thiên Nhất đạo mai phục ở khu vực Tây Lương.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Cái chết của Tả Hiền vương khiến thảo nguyên rất bất ổn. Hồ Ca - đệ nhất cao thủ trong Vương trướng dẫn đầu phe cứng rắn, đòi Thiền Vu nhất định phải đưa ra lời giải thích. Khi chưa được vương đình sắc phong, bộ lạc Tả Hiền vương đã tự ý tôn con trai nhỏ của Tả Hiền vương làm Tả Hiền vương mới, đồng thời giơ cao lưỡi đao báo thù với các phe phái khác trên thảo nguyên.
Nghi phạm số một trong cái chết của Tả Hiền vương chính là vương đình Thiền Vu và Hữu Hiền Vương, mặc dù phía vương đình từng nói đó là âm mưu của Giám Sát viện Khánh Quốc, nhưng không mấy ai tin. Huống chi Hồ Ca còn khuấy động bên trong.
Để ổn định tình hình, Thiền Vu Tốc Tất Đạt buộc phải công nhận Tả Hiền vương mới, đồng thời phái sứ giả đến an ủi, hứa sẽ đưa ra câu trả lời thỏa đáng cho bộ lạc Tả Hiền vương.
Câu trả lời thỏa đáng là gì? Tất nhiên phải có thủ cấp hung thủ và tàn sát bộ lạc của hắn. Nhưng hung thủ đã trốn thoát, không ai biết là người của bộ lạc nào. Thảo nguyên rơi vào hỗn loạn, chiến tranh có thể bùng phát bất cứ lúc nào. Hơn nữa, trong nửa tháng, vương đình đột nhiên mất hết mật thám bên trong khu vực Tây Lương của Khánh Quốc, trở thành người mù, tạm thời khó lòng ứng phó.
Trên thảo nguyên có rất nhiều rắc rối cần Thiền Vu Tốc Tất Đạt và Hải Đường giải quyết, còn Phạm Nhàn là người gây ra những rắc rối đó lại không hề phiền não, y chỉ lạnh lùng ngồi ở Thanh Châu quan sát mọi chuyện diễn ra trên thảo nguyên.
Theo thỏa thuận với Hồ Ca, mùa xuân năm sau Hồ Ca sẽ hoàn toàn nghiêng về vương đình Thiền Vu. Dù sao với thực lực của Hồ Ca hiện giờ, ngay cả ủng hộ hết mình từ các thuộc hạ của Tả Hiền vương, Hồ Ca cũng không thể lật đổ địa vị Thiền Vu. Vậy tốt hơn là đổi phe, chắc chắn Thiền Vu sẽ rất vui mừng đón nhận thế lực của Hồ Ca.
Có sự ủng hộ của Thiền Vu, cộng thêm viện trợ ngầm của Khánh Quốc, chắc chắn không lâu sau bộ tộc của Hồ Ca sẽ lớn mạnh. Lúc đó, Thiền Vu sẽ thực sự đau đầu, thảo nguyên sẽ bước vào thời kỳ khó khăn.
Về việc này, Phạm Nhàn chỉ khởi đầu, đào hai nhát cuốc, gieo hạt giống rồi đợi nó nảy mầm, chiếm lĩnh thảo nguyên. Nhưng phải thừa nhận, hai nhát cuốc của y, đặc biệt là của Vương Thập Tam Lang, thật sự nguy hiểm đến tính mạng người Hồ.
Dĩ nhiên, Phạm Nhàn ở lại Thanh Châu không chỉ để xem kịch trên thảo nguyên mà còn để xem vở kịch đang diễn ra trong Thanh Châu. Nhưng trước khi xem xong vở kịch Thanh Châu, y đã nhận được bức mật báo từ kinh đô. Bức mật báo từ Bão Nguyệt lâu liên quan đến Đại hoàng tử khiến y căm tức, thở dài u oán: "Thế sự khó lường, thế sự khó lường."