๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Không thể phủ nhận, sau vụ mưu phản ở kinh đô và cái chết của Thái tử, Nhị hoàng tử, thái độ của Khánh Đế với ba người con trai còn lại ôn hòa hơn rất nhiều so với trước đây. Nếu là xưa kia, Đại hoàng tử dám cứng đầu chống lệnh như thế, chắc đã bị giam lỏng tại Vương phủ, chứ không được như bây giờ, vẫn nhẫn nhịn để Phạm Nhàn đi khuyên bảo.
Mật chỉ của Hoàng đế chắc còn phải mất một thời gian nữa mới được đưa tới chỗ Phạm Nhàn, còn tin tức từ Bão Nguyệt lâu nhanh hơn nhiều. Phạm Nhàn ôm đầu, nghĩ bụng chuyện gì thế này? Hồi đó chính y làm chủ hôn cho Đại công chúa Bắc Tề và Đại hoàng tử, bốn năm trôi qua, chẳng lẽ y lại phải thành người phá hôn?
Quả thật đúng như y than thở lúc trước, thế sự khó lường.
o O o
Lúc này mới sáng sớm, ánh nắng từ phía đông chiếu vào quân nha Thanh Châu, xuyên qua những cây thu cô quạnh, tạo thành những vùng sáng trong veo chiếu vào phòng, in bóng một nữ tỳ đi ngang cửa sổ mang khay đồ.
Ảnh Tử lẳng lặng đứng bên cạnh Phạm Nhàn, nhìn vẻ mặt ưu tư của y mà không nói lời nào. Ảnh Tử quen đứng sau lưng Trần Bình Bình hay Phạm Nhàn, hòa vào bóng tối của cảnh vật, quen với việc chủ nhân Giám Sát viện luôn phiền muộn, nhưng vẫn không quen trao đổi hay bày mưu tính kế cho họ, vì nhiệm vụ của hắn chỉ là giết người chứ không bao hàm những chuyện động não đáng thương này.
Sau khi từ thảo nguyên trở về, Ảnh Tử cởi bỏ trang phục dân du mục, trở lại bên Phạm Nhàn như những năm trước, rất im lặng. Nhưng đôi lúc Phạm Nhàn nhận ra ánh mắt của Ảnh Tử nhìn Vương Thập Tam Lang đang dưỡng thương trong viện hơi phức tạp, kỳ lạ.
"Bây giờ ta vẫn chưa thể về kinh." Phạm Nhàn biết Ảnh Tử không giống Ngôn Băng Vân, Đặng Tử Việt hay Vương Khải Niên, sẽ không chủ động lên tiếng, day day mi tâm nói: "Một là việc ở Tây Lương chưa xong, hai là nếu trong kinh đô không có tin tức gì thì ta vội vã quay về cũng không ổn."
"Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi." Ảnh Tử biết Phạm Nhàn muốn nói chuyện với mình, hơi ngừng một lát rồi nói: "Không cần quá lo lắng."
Phạm Nhàn lắc đầu, thở dài: "Không phải chuyện nhỏ. Ngươi không biết đám nam nhân lão Lý gia này, cứng đầu hơn ai hết, như Thừa Càn và lão nhị, thà chết cũng không chịu cúi đầu trước bệ hạ. Tính cách Đại điện hạ tuy rộng rãi hơn nhiều, nhưng trong xương cốt vẫn mang chất tự do của người Đông Di. Bệ hạ ép buộc như thế, không biết hắn sẽ phản ứng đáng kinh ngạc đến mức nào."
Không đợi Ảnh Tử lên tiếng, Phạm Nhàn vẻ mặt buồn bã nói tiếp: "Bệ hạ, thậm chí tất cả mọi người trong triều đều tin chắc một điều: không cùng chủng tộc chắc chắn có ý nghĩa khác... Nếu không, cũng đâu đến nỗi vì Đại hoàng tử có một nửa dòng máu Đông Di mà không ai tin hắn sẽ kế vị. Bản thân hắn đã là người lai, lấy Vương phi lại là người Bắc Tề. Trong tình thế này, việc Bệ hạ bắt hắn phế phi thực ra có ý che trở và trọng dụng hắn."
Trong chuyện bình định kinh đô, tổng cộng có ba vị đại công thần, là Phạm Nhàn, Diệp Trọng và Đại hoàng tử. Khi đó Đại hoàng tử cầm quân cấm, khống chế điểm then chốt nhưng vẫn quyết thi hành cái gọi là di chiếu của Hoàng đế bệ hạ, giúp khống chế được phản loạn trong phạm vi khả năng của Khánh Quốc. Nhờ đó, thái độ của Bệ hạ với hắn đã thay đổi rất nhiều, không còn lạnh nhạt như lúc trước.
"Nói đúng ra, Hoàng đế có phần day dứt với Đại điện hạ." Phạm Nhàn xoa mi tâm đau nhức, nói nhỏ: "Nên ngài muốn bù đắp cho Đại hoàng tử. Với chí hướng của Đại hoàng tử, cách bù đắp tốt nhất là để hắn làm tiên phong, thay Nam Khánh chinh phạt phương bắc, thống nhất thiên hạ, lập công trên chiến trường... Bệ hạ thật sự quyết định lập hắn làm soái, thế nên lúc này mới nhất định phải phế truất Đại vương phi."
Nghĩ vậy, y cũng oán hận Hoàng đế. Đại vương phi là Đại công chúa Bắc Tề, quả thực ảnh hưởng đến việc Đại hoàng tử làm tướng Bắc phạt, nhưng đâu cần dùng thủ đoạn cung đình tồi tệ như nạp trắc phi để giải quyết? Điều này không xứng với phong thái của quốc quân, mà giống một ông lão đấu đá với con trai. Y chợt nghĩ, không lẽ Hoàng đế vẫn chưa rút ra bài học từ quá khứ, vẫn giữ thái độ hoài nghi, từ đó dùng mọi cách để loại bỏ nghi ngờ ngay từ đầu?
Trong lòng Phạm Nhàn dần lạnh đi, nhận ra mấy năm qua mình đã sai khi đánh giá thấp dục vọng quyền lực mạnh mẽ, tính đa nghi và lạnh lùng bẩm sinh của Hoàng đế suốt những năm qua.
Làm con khó, làm Hoàng tử càng khó, làm Hoàng tử của Hoàng đế Khánh Quốc lại càng khó. Phạm Nhàn thở dài, biết mình sẽ rất khó xử khi về kinh, đứng giữa Hoàng đế và Đại hoàng tử. Thà không nghĩ vấn đề này cho đỡ phiền.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑