๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Dĩ nhiên, nếu Đông Di thành có thể hoàn toàn nghiêng về Khánh Quốc được Phạm Nhàn chủ trì, những trở ngại này sẽ không còn. Phạm Nhàn quyết định sẽ cố gắng giúp đỡ trong việc này, cũng coi như thay Hoàng đế và Diệp Trọng bù đắp cho cô gái đáng thương ấy.
Chỉ có điều còn một vấn đề.
Phạm Nhàn mỉm cười nhìn hai người trong vườn, vuốt mũi suy nghĩ, hai người này hiện tại còn đang trong một trạng thái kỳ lạ, chung quy cũng cần có người vén màn mới được. Hơn nữa điều quan trọng nhất là, Diệp Linh Nhi thích Vương Thập Tam Lang không có gì lạ, nhưng tâm tư của Vương Thập Tam Lang đối với cô thì sao? Dù thân phận Diệp Linh Nhi có tôn quý đến đâu, thực ra cô cũng chỉ là một tiểu quả phụ mà thôi.
Y biết lý do Vương Thập Tam Lang bị bóng dáng của Diệp Linh Nhi hấp dẫn, bởi vì bóng dáng ấy quá cô độc, nhưng Phạm Nhàn biết Diệp Linh Nhi thật ra không phải như vậy.
Đặc biệt là... thêu hoa.
Phạm Nhàn rùng mình, ai mà ngờ nổi Diệp Linh Nhi lại thêu hoa với tỏ vẻ e lệ trước mặt Vương Thập Tam Lang. Nếu chuyện này truyền về kinh đô, lọt vào tai Uyển Nhi, chỉ e sẽ khiến thê tử cười tới ngất xỉu mất thôi.
Y quyết định nói cho Vương Thập Tam Lang biết về một Diệp Linh Nhi thật sự, để tránh người bạn trẻ mà y rất nể phục này sau khi kết hôn mới phát hiện ra cuộc đời mình thực chất là một hiểu lầm cực lớn.
Đang lúc Phạm Nhàn bước xuống bậc thềm, chuẩn bị làm phiền cặp đôi trẻ đang mải mê nhìn nhau kia, bỗng nghe Ảnh Tử phía sau cửa nói nhỏ một câu, y bèn dừng bước.
Mấy hôm nay, Ảnh Tử cẩn thận che giấu hành tung, sợ bị Vương Thập Tam Lang phát hiện điều gì. Phạm Nhàn biết mối quan hệ phức tạp giữa Ảnh Tử và Kiếm Lư, cũng như thân phận thật sự của hắn, tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài. Tứ Cố Kiếm và Ảnh Tử có thù không đội trời chung, lúc này thấy đồ đệ yêu quý nhất của Tứ Cố Kiếm, chắc hẳn tâm trạng của Ảnh Tử không vui vẻ như cặp trai gái kia.
Một lúc lâu sau, Phạm Nhàn nói: "Sang năm xuân tới chúng ta sẽ đi, hắn sẽ không chết sớm như vậy đâu."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đối với sinh tử của Tứ Cố Kiếm, Ảnh Tử quan tâm hơn bất cứ ai khác, bởi vì hắn không muốn để Tứ Cố Kiếm chết dưới tay kẻ khác, kể cả đôi tay vô tình của ông trời. Rất nhiều năm về trước, Đông Di thành đột nhiên hỗn loạn, Tứ Cố Kiếm cầm kiếm giết chóc, tàn sát tộc nhân và trưởng bối, chỉ có Ảnh Tử khi đó mới 16 tuổi chạy thoát. Từ năm 16 tuổi, cuộc đời Ảnh Tử chỉ sống vì báo thù rửa hận huynh trưởng, chìm sâu trong nỗi sợ hãi và phẫn nộ, biến thành Ảnh Tử đứng sau hai vị lãnh tụ Giám Sát viện.
Tứ Cố Kiếm bị gọi là đại ngu ngốc, có lẽ liên quan đến thủ đoạn quá máu lạnh khi tàn sát tộc nhân năm đó, toát lên vẻ điên cuồng.
Về việc Ảnh Tử làm thế nào trốn thoát khỏi Đông Di thành, làm sao gặp được Trần Bình Bình, rồi được hắn thu nhận vào Giám Sát viện, từ đó trung thành tuyệt đối, hết lòng phụng sự, có lẽ là một câu chuyện rất dài.
Phạm Nhàn không rõ lắm về chuyện này, cũng không muốn hỏi kỹ, bởi ai ai trong số người bên cạnh đều có riêng câu chuyện và ẩn tình của mình, như Kinh Qua, như Ngôn Gia, hay như Ảnh Tử – nhưng y biết rõ nhất thân phận Ảnh Tử che giấu, hiểu rõ mối thâm thù máu lửa giữa hắn và Tứ Cố Kiếm – giống như đối xử với những người khác bên cạnh, Phạm Nhàn cùng họ giúp đỡ lẫn nhau, nương tựa lẫn nhau trong thời thế khó khăn này.
Phạm Nhàn không quay đầu lại, nhỏ giọng nói: “Ta biết ngươi luôn muốn hỏi hắn một câu, yên tâm đi, chắc chắn sẽ có cơ hội.”
Ảnh Tử im lặng một lúc rồi biến mất sau lưng Phạm Nhàn, không để Vương Thập Tam Lang và Diệp Linh Nhi trong vườn phát hiện chút dấu vết nào.
Phạm Nhàn trầm ngâm trong chốc lát, rồi bước vào vườn, không bao lâu đã tới bên cạnh cặp trai gái đang lặng thinh kia. Vương Thập Tam Lang ngước nhìn y, thầm kinh ngạc, bởi lúc này triều đình Nam Khánh đang huy động lực lượng cho trận chiến sinh tử giữa khu vực Tây Lương với quân Hồ cùng tiếp viện từ Bắc Tề, mấy chục ngày nay Phạm Nhàn vô cùng bận rộn, sao bây giờ lại rảnh rang đi dạo trong vườn?
Diệp Linh Nhi đang cúi đầu thêu hoa, đã biết Phạm Nhàn đến từ lâu, lập tức nhảy ra khỏi bầu không khí yên tĩnh lúc nãy. Trong lòng hơi oán hận, tay cầm kim đang rất chậm lại càng thêm chậm chạp, không còn giống thêu hoa nữa mà như đang dùng mũi kim mỏng manh gãi ngứa cho tấm vải căng.
Phạm Nhàn đứng giữa hai người, nếu họ không lên tiếng, y cũng không tìm được lý do để nói chuyện, chắp tay sau lưng, ra vẻ hiểu rõ mọi việc, nhìn về phía những gốc cây cô tịch bên ngoài vườn, làm bộ phong nhã.