๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hóa ra mật chỉ lập trắc phi của Đại điện hạ tuy chưa công bố rõ ràng, nhưng đã âm thầm chuẩn bị, những người cần biết đều đã hay tin, Đại hoàng tử và Vương Chí Côn càng hiểu rõ trong lòng. Hôm qua, Thống lĩnh quân phòng vệ kinh đô mới nhận nhiệm Sử Phi đã tổ chức tiệc chiêu đãi Đại điện hạ, đồng thời bày mưu cho màn “tình cờ” gặp gỡ giữa Đại hoàng tử và tiểu thư Vương gia...
Không ngờ Đại điện hạ cũng thật thẳng thắn, vừa thấy tiểu thư Vương gia là chạy trốn như gặp quỷ, không cho đối phương cơ hội nói chuyện. Tiểu thư Vương gia sống ở Yến Kinh, là con gái Đại đô đốc, chưa bao giờ chịu nhục nhã thế này. Hơn nữa còn nghĩ sau khi vào phủ phải đóng vai trắc phi đáng thương, trong lòng càng thêm tức giận.
Dù biết rõ là ý chỉ trong cung gả mình cho Đại điện hạ, nhưng sao Đại điện hạ lại đối xử với mình như vậy? Dù nghĩ thế nào tiểu thư Vương gia cũng không hiểu nổi. Vốn dĩ đã ngưỡng mộ phong cách của Diệp Linh Nhi, cô cũng có tình cảm với Vương gia từng chinh chiến phương tây mấy năm. Nhưng hôm nay không biết vì sao, cô hoàn toàn không đoái hoài đến lễ nghi, cứ thế phi ngựa vào kinh rồi đến tận Vương phủ.
Sử Phi biết chuyện cũng không dám chủ quan, lập tức sai người đuổi theo, nhưng đuổi tới Vương phủ cũng không ai làm gì được tiểu cô nãi nãi này, cũng không ai kéo được cô về.
Danh nghĩa mà tiểu thư Vương gia đưa ra cũng rất buồn cười, nói là đến bái kiến Vương phi. Phạm Nhàn phải thừa nhận danh nghĩa này tuy hơi kỳ quặc nhưng giao lưu giữa các tiểu thư quyền quý ở kinh đô cũng coi là bình thường.
Ngay cả Phạm Nhàn cũng không ngờ Vương phi lại thẳng thừng như phu quân của mình, đóng cửa từ chối khách, không đưa ra lý do chủ nhân vắng nhà, mà nói thẳng hôm nay có việc, xin thứ lỗi không tiếp.
Trong lòng tiểu thư Vương gia càng cảm thấy càng tủi thân, nghĩ thầm ta đã sẵn sàng hạ mình đến đây bái kiến nữ nhân ngoại quốc nhà ngươi, thế mà ngươi còn cậy thế khinh người, bèn gây sự ồn ào ngoài Vương phủ. Cô ta có tính cách của Diệp Linh Nhi nhưng không có khí khái đúng mực của Diệp Linh Nhi, cãi vã ầm ĩ làm mọi người nhức đầu.
Các thân binh của cô nàng này thấy vậy kinh hãi, nhìn sang thì cổng Vương phủ đóng im ỉm, trong lòng căm tức bất lực. Đây là nơi hiểm yếu, dù ở Yến Kinh tiểu thư có ngang ngược đến đâu cũng không thể hành động lung tung ở kinh đô như vậy. Nếu thực sự chọc giận Vương gia trong phủ, không biết hắn ta sẽ làm gì.
Phạm Nhàn ghét bỏ nhìn cảnh này, trong lòng thầm nghĩ nếu trong cung và Sử Phi thực sự có lòng, sao không ngăn cản được hành động thiếu lễ độ của nữ nhân ngang ngược. Chắc chắn đây là âm mưu cố ý của một số người, muốn Đại điện hạ tức giận, gây ầm ĩ khắp nơi, rồi để Hoàng đế bệ hạ phải can thiệp, khiến Đại điện hạ thất thế.
Ví dụ Hoàng đế bệ hạ lạnh nhạt nói tiểu thư Vương gia tình cảm sâu nặng với ngươi đã đến tận cửa rồi, sao ngươi không chịu trách nhiệm? Hay nói thiên hạ đều biết chuyện này, ngươi là trưởng tử trong hoàng tộc mà không coi trọng thể diện triều đình, trẫm cho ngươi nửa tháng để dẹp việc này, đón cô ấy vào phủ, nếu không sẽ trách phạt ngươi... vân vân.
Đó đều là những mưu mô xấu xa mà Phạm Nhàn rất am hiểu. Y cau mày, nghĩ Đại điện hạ với mình rất thân thiết, vậy mình phải xử lý vụ rắc rối này, ít nhất là cảnh hỗn loạn hôm nay. Y ra lệnh cho Mộc Phong Nhi: "Tới gõ cửa."
o O o
Hai chiếc xe ngựa màu đen lăn bánh về phía cổng vương phủ, tiếng bánh xe lộp cộp vang vọng, tựa như đệm đàn cho giọng ngang ngạnh đặc sệt của cô tiểu thư quyền quý đứng trước cửa vương phủ không ngừng mắng chửi.
Cửa vương phủ tụ tập khoảng ba mươi người, toàn bộ là gia tướng của Vương gia được đưa về từ Yến Kinh, cùng với quản gia do bên quân phòng vệ kinh đô phái đến cho tiểu thư họ Vương. Vị quản gia già nua này mang vẻ mặt đưa đám nài nỉ tiểu thư nhà mình, cầu xin cô chừa chút mặt mũi cho lão gia, không được gây loạn trước cổng vương phủ nữa, nếu không đợi đến lúc thành trò cười cho cả kinh đô, thử hỏi Vương gia còn mặt mũi nào ở lại đây nữa chứ?
Đợi hai chiếc xe ngựa áp sát cổng chính vương phủ, vị quản gia vội ngậm miệng lại, dù sao tiểu thư nhà mình cũng không chịu nghe lời lão. Mà bọn gia tướng và người hầu lại cảnh giác nhìn chằm chằm vào hai chiếc xe ngựa màu đen, nghĩ thầm tiểu thư đang phá phách, nếu để người khác trông thấy rồi lan truyền ra ngoài, chỉ e sẽ rất khó coi.
Chỉ riêng cô tiểu thư họ Vương kia giẫm chân lên sư tử đá, chỉ vào cửa chính vương phủ, vẫn hiên ngang phát huy công lực âm thanh đỉnh cao như Tinh Gia quay mặt về biển rộng, chửi bới um sùm.