๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Vào tiết trời đông giá rét, không khí se lạnh như đang đông cứng lại, song lại bị hơi ấm từ lò sưởi trong nhà dân làm tan chảy đi phần nào. Trong không khí dung hợp giữa luồng gió tây lạnh buốt và hơi ấm từ vạn gia, Vương Thập Tam Lang và Diệp Linh Nhi ở Thanh Châu dưỡng thương cuối cùng đã trở về kinh đô.
Do vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho phụ thân vì cái chết của Nhị hoàng tử, Diệp Linh Nhi chỉ gửi thư về Diệp phủ rồi vào ở Phạm phủ, bầu bạn với Lâm Uyển Nhi.
Phạm Nhàn đành phải tự mình đến Khu Mật viện báo cho Diệp Trọng một tiếng. Nghe tin, nhân vật số một quân đội Khánh Quốc ngày nay đã thở dài, vỗ vai Phạm Nhàn mà không nói thêm gì.
Diệp Trọng biết con gái ở Phạm phủ, tất nhiên không có vấn đề gì, song nghĩ đến hôn sự gần đây của Phạm Nhược Nhược, không nhịn được hỏi Phạm Nhàn vài câu.
Với tư cách Chính sứ Khu Mật viện, hắn cũng không hiểu tại sao bệ hạ lại nhất quyết phải làm khó Phạm Nhàn, cũng không rõ Phạm Nhàn sao lại phải cứng đầu chống lại như vậy - Theo hắn, Hạ đại nhân đã vào Môn Hạ Trung Thư, xứng đáng với Phạm Nhược Nhược, chỉ cần Phạm Nhàn gật đầu, phe Tĩnh Vương sẽ không còn cớ làm loạn, mọi việc đều trở nên thuận lợi.
Có vẻ như mọi người đều biết tính cố chấp nhất của Hoàng đế bệ hạ, nhưng lại bỏ qua tính cố nhất của Phạm Nhàn. Trong đời này, việc Phạm Nhàn không muốn làm thì chưa ai có thể bắt ép được, kể cả Hoàng đế bệ hạ.
Phạm Nhàn không giải thích với Diệp Trọng, chỉ cười khẽ rồi rời Khu Mật viện. Y không về phủ, mà leo lên xe ngựa, hướng về phía trong Thái Học.
Thê tử và nha đầu Diệp Linh Nhi đang nói chuyện phiếm trong phủ, còn y thì muốn đi xem chuyện phiếm - Diệp Linh Nhi và Vương Thập Tam Lang đã trở lại kinh, đương nhiên Hoằng Thành cũng đã về. Cái trống cũ của Tĩnh Vương sắp bị bệ hạ đập nát, y nhất định phải ra tay châm thêm ngọn lửa này.
Xe ngựa đi đến ngã tư Đông Xuyên thì dừng lại, Phạm Nhàn bước vào một quán rượu gần thư cục, gọi vài món nhắm vừa ăn vừa nhìn về phía hiệu sách. Đối diện Đạm Bạc thư cục là một y quán, tên do Phạm Nhàn tự đặt, chữ do Thư Nguyên viết.
Y quán do tiểu thư Phạm gia điều hành chỉ mới hoạt động trong thời gian ngắn nhưng đã nhận được đánh giá rất tốt trong toàn kinh đô. Bản thân cô y thuật cao minh, thu phí lại cực rẻ, không phân biệt bệnh nhân sang hèn, chỉ cần xếp hàng khám và lấy thuốc, chẳng mấy chốc đã được bá tánh kinh đô ca ngợi. Lúc này trời đã nhá nhem, trước cửa y quán vẫn xếp hàng dài, Lâm Uyển Nhi phái người từ Phạm phủ đến giữ trật tự, phát cháo nóng, mọi chi tiết đều chu toàn.
Phạm Nhàn híp mắt nhìn, quả nhiên thấy vị quan mặt hơi đen kia không phải ai khác chính là Hạ Tông Vĩ. Chịu áp lực trong cung nên y không thể vừa gặp đã đánh Hạ Tông Vĩ. Hơn nữa, y nhận ra Hạ Tông Vĩ rất thông minh, biết chỉ có lời của tiểu thư Phạm gia mới là thật.
Những ngày gần đây, sau giờ triều, Hạ Tông Vĩ đều ghé qua y quán thăm hỏi Phạm Nhược Nhược rồi mới trở về. Trong chuyện nam nữ Khánh Quốc không nghiêm khắc như Bắc Tề, hơn nữa Phạm Nhược Nhược vốn hành nghề bên đường nên không thể câu nệ nhiều, cho nên việc Hạ Tông Vĩ ghé thăm theo lễ thật ra không ai ngăn cản được. Giờ đây tin tức này ai ai cũng biết, thậm chí còn trở thành giai thoại.
Phạm Nhàn thị lực siêu phàm, thấy rõ muội muội vừa khám bệnh vừa nói chuyện vài câu với Hạ Tông Vĩ. Điều này cũng không làm y ngạc nhiên, bởi từ năm năm trước ở Nhất Thạch Cư, y đã biết muội muội và Hạ Tông Vĩ quen biết, chắc là tại hội thơ của Tĩnh Vương phủ. Lúc đó Phạm tiểu thư là tài nữ kinh đô, còn Hạ Tông Vĩ là tài tử kinh đô, tất nhiên hai người có quen biết.
Y thở dài trong lòng, nghĩ đến thay đổi của mọi người trong kinh đô những năm qua, không khỏi có chút cảm giác kỳ lạ.
Ngày đó Hạ Tông Vĩ còn đầy kiêu ngạo, mặt đen như than, dù muốn nịnh nọt mình cũng rất gượng gạo, nên hoàn toàn nằm ngoài tầm nhìn của Phạm Nhàn. Không ngờ chỉ mấy năm sau, người này lại rửa sạch tinh thần, trở nên đĩnh đạc đến thế, bên trong có lẽ vẫn còn vài phần kiêu ngạo, nhưng khi làm việc thì không còn chút ngông nghênh, trưởng thành quá nhanh khiến người ta phải sững sờ.
Chẳng trách dù bị mình cố ý phỉ báng nhưng người này vẫn nhận được đa số quan lại triều đình ủng hộ, cùng sự sủng ái của vị ở trong cung.
Phạm Nhàn ngồi trên quán rượu lạnh lùng nhìn xuống, muốn xem Hạ Tông Vĩ này có thực lực giải quyết tình thế bế tắc giữa mình và Hoàng đế lão tử hay không, có thể phát binh bất ngờ hay không.
Đúng lúc đó, một kỵ binh phi nước đại tới. Phạm Nhàn buông chén rượu, mỉm cười, nghĩ thầm cuối cùng kỳ binh của mình cũng đến.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑