๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn không nổi giận, chỉ im lặng đứng đối diện, nhẹ nhàng nói: "Đạo lý này ai cũng hiểu. Ba năm trước, lúc ở quán trà trước Bão Nguyệt lâu Nhị hoàng tử từng nói những lời y chang ngươi. Nhưng đừng quên, bây giờ hắn nằm dưới mồ còn ta đứng ngoài này."
Nói xong câu đó, Phạm Nhàn rời khỏi tửu lâu. Những điều cần nói với Hạ Tông Vĩ, thái độ cần biểu thị với người này, y đã làm đến nơi đến chốn. Còn việc đối phương có chấp nhận hay không là chuyện của đối phương.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Về đến Phạm phủ, quả nhiên thấy Nhược Nhược đang bị Uyển Nhi và Diệp Linh Nhi vây quanh, nhỏ giọng nói gì đó, sắc mặt rất mất tự nhiên. Còn Lý Hoằng Thành đưa cô về thì không hiểu sao đã đi mất, không có ở trong phủ.
Thấy Phạm Nhàn trở về, Lâm Uyển Nhi liếc mắt ra hiệu, lắc đầu bất lực, có lẽ cũng thấy bức xúc trước chuyện hôn nhân của muội muội phu quân, gây huyên náo khắp thành. Diệp Linh Nhi chỉ liếc nhìn Phạm Nhàn một cái, ngoài dự liệu của Phạm Nhàn, cô không lao tới trách móc y làm huynh trưởng sao không giải quyết được việc nhỏ này.
Xem ra tình yêu thật khiến con người dịu dàng... Phạm Nhàn không hỏi Vương Thập Tam Lang ở đâu, mỉm cười vẫy tay gọi muội muội vào thư phòng thứ hai.
"Có phải Hoằng Thành sợ ta đánh nên chạy trước rồi không?" Phạm Nhàn và muội muội ngồi đối diện, hỏi nhỏ.
Sắc mặt Phạm Nhược Nhược đỏ bừng, thực sự xấu hổ khi cưỡi chung ngựa với một chàng trai trẻ tuổi trên đường. Sau một lúc bình tĩnh, cô nói nhỏ: "Vương phủ có việc nên Hoằng Thành phải về trước."
Trong lòng Phạm Nhàn gật gù, lo lắng muội muội sẽ giận hành động bạo lực của Hoằng Thành nhưng may mắn là cô vẫn ổn. Có vẻ như thủ đoạn côn đồ của Hoằng Thành cũng chẳng tệ.
Phạm Nhược Nhược chợt tỉnh ngộ, ngạc nhiên nhìn Phạm Nhàn nói: "Vừa rồi huynh cũng ở đó à?"
Phạm Nhàn ngớ người, cười đáp: "Tin này lan nhanh lắm, cả kinh đô đều biết Thế tử về kinh tranh thê tử với Hạ đại nhân, tất nhiên ta cũng biết tin."
"Hoằng Thành đúng là hết chỗ nói." Phạm Nhược Nhược hơi tức giận: "Y quán còn nhiều bệnh nhân đợi khám."
"Chuyện đó nói sau, bệnh nhân trên đời nhiều vô tận, muội đâu thể chữa trị hết được." Phạm Nhàn nhìn muội muội, nghiêm túc hỏi: "Ta biết những ngày qua Hạ Tông Vĩ thường đến y quán, ta muốn hỏi muội một câu, thái độ của muội đối với việc ban hôn của Hoàng đế bệ hạ thế nào."
Phạm Nhược Nhược đáp mà không cần suy nghĩ: "Bây giờ muội vẫn cũng chưa muốn gả đi."
Những ngày qua, Hạ Tông Vĩ vẫn đến y quán, không phải để ngồi thị uy, thái độ rất ôn hòa, thành ý. Tuy Phạm Nhược Nhược không sống trong thế giới viễn vông nhưng vẫn biết tin đồn liên quan đến mình gần đây, cũng biết huynh trưởng đang phiền muộn vì chuyện này, tất nhiên sẽ nói rõ với Hạ Tông Vĩ. Nhưng Hạ Tông Vĩ vẫn ngoan cố, giữ thái độ heo chết không sợ nước sôi, lại đeo chiếc mặt nạ chân thành nên Phạm Nhược Nhược cũng khó mà giơ chổi đuổi đi như Tư Triệt.
"Tốt, không muốn gả thì đừng có gả." Sắc mặt Phạm Nhàn vẫn bình thản, "Muội biết tuy huynh trưởng ta đây nhìn như ôn hòa nhưng thực ra hơi bá đạo. Ta không ưa Hạ Tông Vĩ, cho dù muội đồng ý cưới hắn, ta cũng sẽ giơ bổng đánh uyên ương. "
Phạm Nhược Nhược không nhịn được liếc nhìn y một cái, hạ giọng lầm bầm hồi nhỏ còn nói tự do yêu đương, bây giờ chỉ biết bá đạo.
Nhưng cô đâu biết, thời điểm hai người còn nhỏ kể chuyện ma, tuổi thật của Phạm Nhàn hơn cô mười mấy tuổi, đã có cảm giác như người cha già có con gái.
Con gái nhà mình mà lấy chồng, phụ thân nào chấp nhận chuyện tự do yêu đương? Khánh Quốc không, thế giới kia cũng không, cả vũ trụ này đều không có.
Một hồi nói chuyện, Phạm Nhược Nhược im lặng, hai tay nắm vạt áo xoa xoa, cảm xúc rối bời khiến cô không khác bất cứ thiếu nữ nào trên thế gian này. Một lúc sau, cô thở dài, nhìn Phạm Nhàn hỏi: "Ca ca, huynh có nghĩ muội rất tùy tiện không?"
Nếu đặt ở bất cứ gia đình quyền quý nào, hoặc bất cứ nơi nào trên đời, quyết định về tình yêu và hôn nhân của Phạm Nhược Nhược đều sẽ rất đặc biệt. Trước tiên cô từ chối thỉnh cầu thông gia của Tĩnh Vương phủ, rời khỏi kinh đô học y nhiều năm, giờ lại từ chối lệnh ban hôn của Hoàng đế bệ hạ lần thứ hai.
Kháng chỉ, từ hôn trong xã hội phong kiến, chắc chắn sẽ gây nguy hiểm và rắc rối cho gia đình. Vì cuộc sống của mình mà liên lụy gia đình, ai cũng cho rằng đó là hành động ích kỷ, vô trách nhiệm.
Nhưng Phạm Nhàn không phải ai khác, y là người duy nhất trên đời này, nam nhân duy nhất đọc sách về chính trị giới tính. Vì vậy, y chưa bao giờ nghĩ quyết định của muội muội cần phê phán.
Rất nhiều năm trước, có lẽ nữ nhân của Diệp gia cũng đọc những cuốn sách đó, nhưng giờ đây chỉ còn mình Phạm Nhàn kiên định đứng trên cõi đời, ủng hộ hành động tùy tiện của muội muội, để nhớ về thế giới hôn nhân tốt đẹp không cần sự chỉ định của người lớn, ít ra ở một số phương diện thế giới đó công bằng hơn nơi này nhiều.