๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Chuyện này ta cũng không rõ lắm." Ảnh Tử hạ thấp nón, lạnh lùng nói: "Chỉ nghe nói hai mươi mấy năm trước, thủy quân Tuyền Châu vốn quan hệ tốt với người ngoại quốc, sau đó thủy quân gặp chuyện khiến nhiều người ngoại quốc hoảng sợ bỏ đi."
Phạm Nhàn nhíu mày, không hỏi thêm gì nữa. Thật ra trên đường vào thành hôm nay, mắt quan sát sáu hướng, tai nghe tám phương, y đã cảm nhận kỹ càng không khí phố xá đặc thù hoàn toàn khác biệt của Đông Di thành, dần dần hiểu rõ nguyên nhân.
Từ trước đến nay Đông Di thành luôn nắm giữ vị trí trung tâm thương mại của thiên hạ, bởi nơi đây phong tục của dân chúng vẫn được tự do, thương nhân lại coi trọng lời nói hành động. Trên đường phố ngoài quan viên để duy trì trật tự của phủ thành chủ, cơ bản không thấy nhiều nhân vật như quan phủ - dù chưa có cơ hội tận mắt chứng kiến quy trình buôn bán cụ thể ra sao, Phạm Nhàn đã cảm nhận rõ ràng rằng thương nhân ở Đông Di thành đã có mô hình khế ước, cho dù là phủ thành chủ hay Kiếm Lư đều không có ý định kiểm soát hành vi của thương nhân mà chỉ đặt ra một số quy định thị trường tổng quát.
Trái lại, khu vực Giang Nam của Nam Khánh tuy cũng phát triển thương nghiệp, song sự thịnh vượng đó phụ thuộc quá lớn vào sản vật độc nhất của Nội Khố, nên hoàn toàn do triều đình hoặc tự mình định giá, rất ít dao động.
Thương nghiệp Giang Nam của Khánh Quốc là thứ buôn bán do triều đình độc quyền, cho nên dù là Minh gia năm xưa cực kỳ hiển hách, hay Hùng gia ở Lĩnh Nam, Tôn gia ở Tuyền Châu đều chỉ là bên tiếp nhận trong Nội Khố, nếu triều đình muốn ba nhà này chết thì bọn họ không thể không chết, vì triều đình không coi trọng bất kỳ khế ước thần thánh nào với thương nhân.
Thương nghiệp Đông Di thành lại cắm rễ trong nền tảng giao dịch công bằng, không có thế lực nào như triều đình Khánh Quốc có thể vô liêm sỉ cưỡng ép, cũng chẳng có ai như Phạm Nhàn chỉ dựa vào quyền lực trong tay đã có thể làm Minh gia nôn ra ba ngàn đấu máu, thiệt hại vô kể.
Rõ ràng đối với thương nhân, kiểu thịnh vượng này đáng tin cậy và bền vững hơn. Đông Di thành như nơi tụ họp của các thương nhân, tự trị bằng mồ hôi và khéo léo, sống chết do trời định chứ không phụ thuộc quyền lực hoàng gia.
Phạm Nhàn rời mắt về từ cửa hàng buôn bán lớn, trong lòng bỗng trào dâng cảm giác hoang đường, nếu Đông Di thành thực sự ngả theo Khánh Quốc, với tham vọng quyền lực của Hoàng đế, làm sao có thể nhẫn nhịn không thay đổi trong năm mươi năm? Làm sao cam tâm để lãnh thổ mình cai trị mà có quá nhiều thương nhân không nghe theo mình?
Nếu hào quang hoàng quyền của Khánh Quốc thực sự giáng xuống đỉnh đầu Đông Di thành thì liệu đại thành tự do phồn vinh hoặc mang bóng tối dơ bẩn này có còn duy trì được sinh khí như bây giờ?
Phạm Nhàn và Ảnh Tử chọn một quán trọ bình dân nghỉ lại, sau khi sắp xếp xe ngựa, lại bước ra phố nhập hòa đám đông. Lúc này trời còn sớm, chuyện cần làm chưa tiện thực hiện, nên trong lòng hai cường giả này đều nghĩ bụng, cứ dứt khoát làm trò của đàn bà con gái, rảnh rỗi đi dạo phố trong tòa đại thành ồn ào này.
Đông Di thành to lớn không chỉ vì lượng buôn bán thu hút thương nhân khắp nơi tụ về, mà còn bởi nơi đây tụ tập nhiều nhân vật kỳ lạ, như giang dương đại đạo Vương Khải Niên năm xưa, hay tiểu thư Diệp gia với người hầu mù cách đây cũng đã lâu. Có những nhân vật truyền thuyết, huyền thoại, lại thêm danh tiếng rạng rỡ của Tứ Cố kiếm, không biết thu hút bao nhiêu kẻ lang thang vô gia cư tới đây kiếm sống, không biết bao nhiêu thanh niên Bắc Tề, Nam Khánh tới du lịch.
Thậm chí người Hồ ở thảo nguyên, Tuyết Man ở phương bắc xa xôi cũng từng không tiếc công lao vạn dặm mà đến nơi này. Năm này qua năm khác, dân số Đông Di thành càng lúc càng đông, thành trì cũng vì thế mà mở rộng ngày một lớn...
Nhìn các loại kiến trúc đa dạng trên đường, Phạm Nhàn lắc đầu thán phục, thầm nghĩ ngoại quốc năm xưa cũng chỉ tầm thường thế thôi, chỉ có điều kiến trúc ngoại quốc thời ấy phần lớn là kiểu Tây Dương, còn kiến trúc Đông Di thành lại hội tụ nhiều phong cách khắp đại lục, như mái cong đặc trưng của Bắc Tề thời Đại Ngụy, lầu đài trang nghiêm của Khánh Quốc, nhà tròn mái vòm của thảo nguyên, lầu ngắm mưa trang trí vàng ròng của Nam Chiếu...
Theo truyền thuyết, kiến trúc của người ngoại quốc từng thịnh hành một thời ở Đông Di thành, nhưng sau khi Lão Diệp gia nổi lên, vị thế của người ngoại quốc dần suy tàn, mậu dịch trên đại lục nghiêng về nhập siêu.
Lý do rất đơn giản, người ngoại quốc muốn mua lụa, trà, sứ mà không thể sản xuất, còn thủy tinh, gương mà họ bán đắt đỏ ngày trước thì Lão Diệp gia cũng làm ra được, còn tốt và rẻ hơn.