๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Vân Chi Lan nhíu mày, mắt lộ vẻ lạnh lùng. Hắn biết lúc này có một nhân vật quan trọng đang ở trong Kiếm Lư, tiến hành một cuộc nói chuyện cực kỳ quan trọng với sư phụ đại nhân.
Nếu thành công, Đông Di sẽ đứng lên chiến đấu quyết liệt với Nam Khánh.
Vân Chi Lan ngước nhìn thành chủ: "Ta sẽ không đầu hàng."
Thành chủ hơi bất ngờ trước phản ứng dứt khoát ấy. Nhưng thành thật mà nói, hai năm qua thành chủ luôn trằn trọc, không lựa chọn nào có thể khiến hắn yên tâm, trừ khi vết thương của Tứ Cố Kiếm chuyển biến tốt và lấy lại được thần uy như xưa.
Hắn do dự hỏi Vân Chi Lan: "Nhưng... rốt cuộc Kiếm Thánh có ý định gì? Đã hai năm rồi ta không gặp lão nhân gia."
Vân Chi Lan không trả lời, sắc mặt hơi kỳ lạ. Bởi vì cho đến bây giờ, vị đồ đệ đứng đầu Kiếm Lư này vẫn chưa rõ sư phụ của mình muốn chiến hay hàng?
Nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, nghĩ đến nhân vật quan trọng kia đang ở trong Kiếm Lư, thở dài: "Chắc sư phụ của ta cũng không muốn tâm huyết cả đời bị chôn vùi."
Hai hàng lông mày của thành chủ đại nhân nhíu chặt lại, liếc nhìn Vân Chi Lan một cái, thử thăm dò: "Thiên hạ đều biết, hai năm rưỡi trước đây Kiếm Thánh đại nhân bị thương dưới tay Khánh Đế trên Đại Đông sơn, vốn vĩ đám người ngu độn như chúng ta sẽ tuyệt nhiên không nghĩ rằng Kiếm Thánh đại nhân có ý nghiêng về Nam Khánh. Chỉ có điều trong hai năm qua, dần dần có tin đồn lan truyền, Vương Thập Tam Lang là đồ đệ quan môn của Kiếm Thánh đại nhân, nhưng lại giao hảo với Phạm Nhàn của Nam Khánh, ta không biết, Vân đại sư thấy thế nào về việc này?"
Vừa dứt lời, vẻ mặt Vân Chi Lan trở nên nghiêm túc, lạnh lùng nói: "Thập Tam Lang là sư đệ của ta, những việc hắn làm đều do sư phụ an bài."
"Chính vì hắn và Phạm Nhàn thân thiết là sắp đặt của Kiếm Thánh đại nhân, nên đây mới là điều khiến ta lo ngại nhất." Thành chủ nhìn Vân Chi Lan, nghiêm túc nói.
Vân Chi Lan chìm vào trầm tư, trước giờ hắn cũng cảm nhận được hàn ý vô cùng mãnh liệt từ sắp đặt này. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, vị sư phụ đại nhân cả đời kiêu ngạo điên cuồng lại cam tâm chịu đựng, trước khi lâm chung tình nguyện gác lại thâm cừu đại hận mà bí mật tiếp xúc với Nam Khánh.
"Thập Tam Lang..." Hắn thở dài, tự nhủ: "Sư huynh không có ý kiến gì với ngươi, cho dù ý của sư phụ có để ngươi tiếp quản Kiếm Lư, ta cũng vẫn nghe theo, có điều..."
Ánh đèn trên bàn rượu bỗng lóe sáng rồi tối sầm lại, chiếu rọi khuôn mặt đầy hàn ý âm trầm bất định của Vân Chi Lan. Hắn biết lúc này việc quan trọng nhất là không để phe Nam Khánh quấy rối cuộc thương thuyết trọng đại trong Kiếm Lư. Hắn đã sắp xếp nhiều cao thủ mai phục bên ngoài Kiếm Lư, cũng như bên ngoài bên ngoài vườn mai.
Vân Chi Lan cầm chén rượu lên, nhấp một ngụm nhỏ rồi nói: "Phía Thập Tam Lang ta đã an bài, thành chủ đại nhân yên tâm."
Thành chủ hơi nhíu mày, nói: "Thế thì tốt, chỉ cần không phải chính Nam Khánh Phạm Nhàn tự mình đến là được."
"Vị Tiểu Phạm đại nhân đó vẫn còn trên đường." Vân Chi Lan ánh mắt lạnh lùng, quả quyết nói: "Nhưng nếu hắn dám một mình tới tìm tiểu sư đệ, ta sẽ giữ hắn lại đó vĩnh viễn."
o O o
Phạm Nhàn đã đến Đông Di thành, cùng Ảnh Tử thưởng ngoạn kiến trúc mái cong của phủ thành chủ như hai du khách. Chỉ có điều, phía Đông Di thành không hề hay biết, đồng thời, Phạm Nhàn cũng không biết rằng, do trung thành với Đông Di thành và tình cảm trong lòng, đệ tử đứng đầu Kiếm Lư - Vân Chi Lan bắt đầu dốc hết sức bảo vệ Kiếm Lư, thậm chí không tiếc làm tổn thương Vương Thập Tam Lang cũng quyết giữ đám người Nam Khánh ở lại mãi mãi trên vùng đất này.
Lúc mới chập tối, Phạm Nhàn đến ngoại thành gần Đông Di thành, nhìn thấy tấm màn xanh treo trên bức tường thấp của sân viện, không khỏi mỉm cười. Lúc này hắn tất nhiên không dám đi thẳng tới gõ cửa mà đi vòng vòng, xuyên qua vườn mai phía sau, chuẩn bị đi gặp Vương Thập Tam Lang đang đợi mình.
Nhưng khi đi ngang qua vườn mai, cách cửa sau chừng năm sáu bước, Phạm Nhàn dừng lại, vì không nghe thấy tiếng chó sủa trong sân viện. Trước đây Thập Tam Lang từng nói với hắn rằng nuôi một con chó mũi rất thính.
Chó có thể bị người ta làm thịt nấu lẩu, nhưng cành mai thì không thể chỉ rụng một nhánh.
Ngón tay Phạm Nhàn hơi cong lại, mí mắt hạ thấp, nhìn chằm chằm cành mai trước chân, biết có mai phục, và những người phục kích đều là cao thủ. Bởi vì khi dừng bước, y cảm nhận có luồng gió êm ái thổi tới, chém đứt một cành mai rồi lập tức, khí kiếm sắc bén từ bốn phương tám hướng tràn về.
Y không rõ tại sao Thập Tam Lang không cảnh báo trước, chỉ biết chắc chắn rằng cái chỗ Đông Di thành này quỷ quái... kiếm thủ cửu phẩm quả thực như ruồi nhặng.