๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khi giọt mồ hôi kia thấm vào mắt, y từ bỏ ý định đi vào sân trong, nhắm mắt lại, thét lớn một tiếng, trọc khí trong người phun sạch ra, hai chu thiên lớn nhỏ cuồn cuộn chuyển động, dựa vào một luồng chân khí bá đạo tinh thuần nhất, đột ngột xông thẳng ra phía sau!
Trong đêm tối, bụi bay mù mịt, Phạm Nhàn biến mất, hóa thành một luồng gió lao nhanh ra phía sau.
Nếu hôm nay là bất cứ ai khác, chỉ sợ không thể phản ứng kịp trước tốc độ chân khí cực kỳ bá đạo của Phạm Nhàn, chỉ có thể nhìn y ào ra ngoài.
Nhưng kẻ phục kích hôm nay đều là cửu phẩm, kiếm thủ cửu phẩm.
Vì thế, khi Phạm Nhàn nhắm mắt lại, một luồng kiếm khí thanh đạm đã từ bên phải ập tới, mũi kiếm lóe lên hàn quang, thẳng tiến về phía mí mắt mong manh của y.
Phạm Nhàn thở ra một hơi, thổi lên kiếm khí, kiếm khí khẽ rung động, nhưng không dừng lại, tiếp tục lao xuống nhắm vào cổ họng yếu ớt của y, kiếm thế quyết chí tiến lên, chính là tinh túy của Tứ Cố Kiếm!
Thân hình Phạm Nhàn rung động mãnh mạnh, biến thành một đám khói, nhờ vào tốc độ nhanh chóng mà thoát khỏi sát thương của luồng kiếm khí. Nhưng gần như cùng lúc đó, một thanh kiếm thép bình thường xuất hiện quỷ dị trên đường lui của y!
Phạm Nhàn lui quá nhanh nên kiếm khách Kiếm Lư không kịp ngăn chặn, nhưng mũi kiếm vẫn theo đúng lộ trình bay tới dưới thân hình như chớp nhoáng của Phạm Nhàn, ngang nhiên chém vào bắp chân trái của y.
o O o
Tốc độ của Phạm Nhàn không được chậm lại, nếu giảm tốc một chút, y sẽ bị bao vây bởi bốn cao thủ cửu phẩm, không còn cơ may đơn đấu hay thoát thân.
Nhưng kiếm thuật của đệ tử Kiếm Lư Đông Di thành thật sự thần kỳ, trong hoàn cảnh chiến đấu tốc độ cao thế này, thanh kiếm rời tay vẫn chính xác khó tin, tàn nhẫn chém vào bắp chân y, khiến người ngoài tưởng như Phạm Nhàn vô cùng ngu ngốc, tự lao chân vào lưỡi kiếm đối phương vậy.
Phạm Nhàn không giảm tốc, cũng không thể giảm tốc, ngoài dự đoán của mọi người, y cố gắng vặn vẹo thân thể giữa không trung, nhưng góc độ quá nhỏ nên không ảnh hưởng gì. Trong chớp mắt, bắp chân y hung hăng đập vào thân kiếm sắc bén kia!
Một tiếng rắc vang lên, không ai có thể tưởng tượng được cảm xúc lúc khi nhìn thấy cảnh này, bởi chân Phạm Nhàn... không hề đứt!
Trái lại, thanh kiếm ma quái chặn đường kia như trúng một búa nặng nề, rơi xuống đất, lăn lộn mãi không dừng.
Bắp chân Phạm Nhàn bị chấn động mãnh liệt, cả người lăn lộn trên không trung, quay mặt về phía bóng tối của vườn mai, nơi duy nhất có lỗ hổng để trốn thoát.
Lỗ hổng đó là một gốc cây mai già. Trên cây không có hoa, chỉ là những cành khô quắt queo vặn vẹo không ngừng run rẩy.
Lúc này, Phạm Nhàn lao về phía gốc cây mai già bằng tốc độ nhanh nhất. Chỉ cần xuyên qua lỗ hổng này, y có thể an toàn lẩn vào bóng tối.
Có điều, y vẫn đánh giá thấp thủ thủ của các cường giả Kiếm Lư. Trong bốn thanh kiếm cửu phẩm, đã có hai thanh xuất kích. Hai thanh còn lại đã âm thầm tính toán đường lui của Phạm Nhàn, đứng trong bóng tối phía sau gốc cây mai.
Phạm Nhàn đang lao nhanh về phía cây mai, khẽ híp mắt, con ngươi lóe lên tia sáng lạnh lùng, nhìn hai người áo xanh sau cây cùng hai thanh kiếm chầm rãi đâm vào thân cây.
Chậm rãi chỉ là ảo giác thời gian, trong tốc độ cao như thế này sức người khó có thể đảo ngược tình thế.
Hai thanh kiếm có vẻ đang lao thẳng về phía sau gốc cây một cách ngu xuẩn. Nhưng Phạm Nhàn biết, hai thanh kiếm đó rất lợi hại, tìm ra chính xác điểm giao cắt với y.
Cũng là nơi mũi kiếm gặp gỡ thân thể của Phạm Nhàn.
Với công pháp bá đạo của Phạm Nhàn lúc này, cưỡng ép tăng tốc lao thẳng không thể quay đầu về phía cây mai già, chắc chắn sẽ tiếp xúc thân mật với hai mũi kiếm kia.
Suy nghĩ thì lâu, thực ra chỉ trong chớp mắt.
Thân cây mai già cứng rắn vắt ngang trước mặt Phạm Nhàn, nhưng khi va chạm lại trở nên mềm mại, như một thanh thép biến thành dẻo dai.
Phạm Nhàn lao tới cây mai, ép cây mai cúi về phía trước, càng lúc càng đến gần hai mũi kiếm dường như đã tìm thấy lối vào trống trải của vườn mai.
Không ai có thể thay đổi điều gì, giây lát nữa Phạm Nhàn sẽ bị hai thanh kiếm kỳ diệu này đâm xuyên ngực.
Nhưng cây mai đã thay đổi tất cả.
Thân cây mai chậm rãi biến dạng, vỏ cây phía sau đã bị hai luồng kiếm khí cách gang tấc xé nát thành từng mảnh, nhưng nó... không gãy, không vỡ, vẫn che chở thân thể Phạm Nhàn phía sau, dường như không muốn y bị tổn thương!
Ánh mắt hai đệ tử áo xanh của Kiếm Lư bỗng sáng lên, như chứng kiến cảnh tượng chưa từng thấy trong đời.
Cây mai uốn cong đến mức cực hạn của chất gỗ, nhưng vẫn không gãy.
Tại sao dưới sức mạnh cuồng bạo như vậy mà gốc cây vẫn nguyên vẹn?