๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Rõ ràng Ảnh Tử hiểu y đang sợ cái gì, nên vẻ mặt trầm tư chưa từng có, ngồi bên cạnh y, im lặng không nói gì.
Cảnh tượng lúc này khiến Phạm Nhàn nhớ lại cách đây nhiều năm, lần đầu xuống Giang Nam, dưới mái hiên ngoài quán trọ Sa Châu, y và vị sát thủ đệ nhất thiên hạ này ngồi kề vai nhau, tuy nói chuyện không vui vẻ nhưng cũng kiếm được không ít lợi ích. Hôm nay một lần nữa ngồi cạnh nhau, tâm trạng hai người đều rất nặng nề.
"Sao lúc nãy ngươi không giết chết cao thủ Kiếm Lư đó?" Giọng Phạm Nhàn đã khàn khàn vì quá căng thẳng.
"Đối phương có bốn tên cửu phẩm, chúng ta chỉ có thể dựa vào bất ngờ và kiếm ý để chấn động tinh thần kẻ địch." Ảnh Tử nhắm mắt nói: "Dù vậy ta cũng chỉ có thể đánh trọng thương một người, ngươi cũng không thực sự đả thương được lão tam... Nếu đối phương tỉnh táo lại, chúng ta có thể chạy thoát nhưng không thể giết sạch bọn họ."
"Không thể phủ nhận, bản lĩnh dạy học trò của gã huynh trưởng ngu ngốc kia quả thực đệ nhất thiên hạ."
Lời của Ảnh Tử nói ra một sự thật ai cũng biết, trong Tứ Đại tông sư, Diệp Lưu Vân không nhận đồ đệ, Khánh Đế chỉ có Phạm Nhàn tạm coi lòng vòng nhiêu khê là đệ tử, còn Thiên Nhất đạo của Khổ Hà tuy có đồ đệ nhiều nhưng người thực sự rèn luyện ra vô số cao thủ tuyệt đối chỉ có một mình Tứ Cố Kiếm. Chỉ riêng Kiếm Lư đã có mười hai tên cửu phẩm, đấy là một con số khiến người ta sững sờ.
Phạm Nhàn trầm ngâm một lúc lâu rồi đột nhiên nói: "Ba năm qua ta rất cẩn thận, mỗi lần dùng Tứ Cố kiếm là có người chết, ta chưa từng để ai thấy mình sử dụng Tứ Cố kiếm."
"Kiếm của ta chưa từng để ai sống sót." Ảnh Tử lạnh lùng nói ra sự thật. Bất kỳ ai trúng kiếm của sát thủ số một thiên hạ đều bỏ mạng, không ai sống sót.
"Còn Vân Chi Lan?" Phạm Nhàn hỏi một cái tên. Ba năm trước ở Giang Nam, Ảnh Tử dẫn các kiếm thủ Lục Xử truy sát các đệ tử Kiếm Lư do Vân Chi Lan cầm đầu, ép bọn chúng ra khỏi hai chau Tô, Hàng, góp công lớn cho Phạm Nhàn lập lại trật tự Giang Nam.
"Khi giết Vân Chi Lan, ta không dùng Tứ Cố kiếm." Ảnh Tử trầm ngâm rồi trả lời.
Phạm Nhàn gật nhẹ đầu. Cho dù Ảnh Tử tập kích Vân Chi Lan bên thuyền câu cá ngoài Lâu Ngoại Lầu dưới Tây Hồ, cũng chỉ làm bị thương nặng đối phương. Hóa ra Ảnh Tử cũng lo không thể giết chết Vân Chi Lan nên vẫn giữ thủ đoạn, tránh lộ danh tính.
“Vậy là cả thiên hạ đêm nay chỉ có năm, không, sáu người... Nếu kể cả Thập Tam Lang là bảy người biết bí mật này.” Phạm Nhàn cúi đầu suy nghĩ: “Vấn đề là, chúng ta không thể diệt khẩu những người này, ngươi nghĩ bao giờ thì Tứ Cố Kiếm sẽ đoán ra ngươi chính là đệ đệ may mắn sống sót của hắn?”
Ảnh Tử im lặng rất lâu rồi mới chậm rãi nói: “Có lẽ từ lâu trước đây, hắn đã biết Ảnh Tử của Giám Sát viện chính là ta.”
Nghe vậy, Phạm Nhàn chìm vào một trạng thái bình tĩnh bất đắc dĩ, biết có lẽ vì chuyến Đông Di thành lần này mà điều mình e sợ nhất sẽ thành sự thật.
Y ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương, thì thầm: “Giá như Tứ Cố Kiếm giữ bí mật cho chúng ta thì tốt biết mấy.”
Ảnh Tử liếc nhìn y một cái, không nói gì nhưng ánh mắt đầy ý châm chọc.
Phạm Nhàn bỗng thở dài, nhìn Ảnh Tử cười hỏi: “Hôm đó ở Huyền Không miếu ám sát Hoàng đế bệ hạ cảm thấy thế nào?”
Ảnh Tử suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Cảm giác khá tốt.”
Phạm Nhàn nhún vai, không nói thêm gì nữa.
Ngày ám sát Huyền Không miếu, Hoàng đế bệ hạ liên tục quát tháo, sát thủ chính là đệ đệ bỏ nhà đi lúc nhỏ của Tứ Cố Kiếm Đông Di thành. Nay muôn dân đều biết, Khánh Đế là Đại tông sư, mắt nhìn không lầm. Nếu Tứ Cố Kiếm qua báo cáo của đệ tử đêm nay đoán ra Ảnh Tử là đệ đệ mình, tin tức truyền về Nam Khánh...
Chủ quản Lục Xử Giám Sát viện Ảnh Tử ám sát Khánh Đế! Liệu Trần Bình Bình còn có thể ngồi yên trên xe lăn? Đó là điều Phạm Nhàn và Ảnh Tử lo sợ nhất. Cả hai đều kính trọng lão thọt kia từ tận đáy lòng, giờ khôi phục tinh thần, cả hai không khỏi hối hận vì đã lộ sơ hở, tiết lộ bí mật lớn nhất của Giám Sát viện.
"Có lẽ mọi chuyện không tồi tệ như chúng ta nghĩ." Phạm Nhàn đột nhiên bình tĩnh nói: "Trong ngày mai, ta sẽ gặp Tứ Cố Kiếm để bàn chuyện làm ăn, cũng bàn luận về chuyện này."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đúng như suy nghĩ của Phạm Nhàn, chưa chắc chuyện này đã ảnh hưởng đến Nam Khánh quốc, có điều y đang thận trọng chuẩn bị. Còn chuyện chính trong chuyến đi Đông Di thành lần này, cần y tập trung xử lý. Nếu xử lý tốt việc này, có lẽ mọi vấn đề sẽ tự giải quyết.
"Ta và ngươi có phải là bằng hữu không?" Phạm Nhàn vừa uống cháo loãng, vừa nhìn Vương Thập Tam Lang đang ngồi bên giường, khuôn mặt tái nhợt, vết thương chưa lành.