๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn nghe hắn trả lời lảng tránh, trong lòng cực kỳ tức giận, nhưng cũng không có biện pháp gì, cười lạnh nói: "Đại nhân vật Bắc Tề... tưởng ta không đoán được là ai sao? Cho dù Kiếm Lư phòng thủ nghiêm ngặt nhưng Vân Chi Lan cũng không thể che khuất bầu trời. Nếu ngươi quang minh chính đại đi thẳng đến Kiếm Lư, Nhị sư huynh vẫn giữ trung lập, không lẽ lại trơ mắt đứng nhìn người khác giết chết ngươi trước Kiếm Lư?"
Vương Thập Tam Lang nhìn y như nhìn quỷ, nói: "Đêm qua, ngươi suýt bị các sư huynh giết chết, chẳng lẽ hôm nay ngươi lại muốn tự sát?"
Phạm Nhàn im lặng, trước khi Bắc Tề thuyết phục được Tứ Cố Kiếm, y phải gặp vị Đại tông sư tính tình quái gở này. Hơn nữa điều này còn liên quan tính mạng người mà y quan tâm nhất. Nếu không liều mạng, chỉ e thiên hạ sẽ có rất nhiều người chết.
"Ngươi là đồ đệ thứ mười ba của Kiếm Lư, chắc cũng có cách trong Đông Di thành. Ta sẽ phái thêm người của Giám Sát viện đến giúp ngươi. Cho dù hôm nay ta không thể vào Kiếm Lư... nhưng ta nhất định phải gặp được vị đại nhân vật Bắc Tề kia." Trong mắt Phạm Nhàn lóe lên vẻ kỳ quái, có vẻ như hắn rất tự tin về cách đối phó với vị đại nhân vật Bắc Tề.
o O o
Một chàng thanh niên sắc mặt tái nhợt, khó khăn bước xuống từ kiệu ngựa, nhìn về phía những ngôi nhà tranh của Kiếm Lư ở đằng, trong đôi mắt tràn ngập vô vàn cảm xúc phức tạp. Hắn lau chùi quần áo một chút rồi bước đi về phía ấy.
Các đệ tử Kiếm Lư phụ trách canh gác, nhìn thấy người thanh niên này, ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc. Có vài người vô thức đưa tay về phía vỏ kiếm bên hông, nắm chặt cán kiếm, nhưng không ai dám hành động trước.
Không rõ là ai, giọng nói khô khốc, gọi lên: "Tiểu sư thúc, sư phụ có lệnh, tổ sư gia đang bế quan thanh tu, không được làm phiền."
Dần à mọi người vây quanh, bao vây Vương Thập Tam Lang. Tất cả đệ tử Kiếm Lư đều biết, Vân Chi Lan đại gia đang phụ trách mọi việc trong môn phái đã có nhiều vấn đề với vị tiểu sư thúc được tổ sư gia sủng ái nhất này.
Đêm qua, tiểu sư thúc đã được người khác cứu thoát, mọi người đều đoán có phải cao thủ từ Nam Khánh đến hay không. Nhưng không ai ngờ rằng, lúc này trời sáng, tiểu sư thúc lại có thể đi ngay đến ngay cổng Kiếm Lư.
Ai nấy đều căng thẳng không biết nên ra tay bắt lấy người thanh niên hay phải thế nào.
Vương Thập Tam Lang hít một hơi thật sâu, dù sắc mặt bình thản nhưng ánh mắt lộ rõ sự kiên định vô tận. Hắn ta từng bước một tiến về phía Kiếm Lư, sau đó nhìn thấy một người mà hắn rất muốn gặp. Vương Thập Tam Lang cúi người hành lễ: "Nhị sư huynh, ta muốn gặp sư phụ."
Đồ đệ thứ hai của Kiếm Lư không dính líu đến việc này, hắn ta nhìn Vương Thập Tam Lang với vẻ mặt thương cảm, nhẹ nhàng nói: "Sư đệ, về đi."
o O o
Ngay trước khi Kiếm Lư hỗn loạn ầm ĩ, phía sau Kiếm Lư có một khu vườn thanh tịnh, một bóng người lặng lẽ men theo bóng râm dưới chân núi tiến lại. Lúc này, sự chú ý của các đệ tử Kiếm Lư hoàn toàn bị sự xuất hiện dũng mãnh của Vương Thập Tam Lang thu hút, nên không ai chú ý đến điểm đó.
Khu vườn thanh tịnh này là nơi Kiếm Lư dùng để đón tiếp khách quý, nhưng vị khách kia đang ở trong Kiếm Lư, nên lực lượng phòng thủ trong vườn không mạnh. Bóng người kia dễ dàng lẻn vào.
Nhẹ nhàng tránh qua những cao thủ bên Bắc Tề mang theo, Phạm Nhàn như một con báo, lẻn đến hậu viện. Ngửi thấy mùi hương quen thuộc cả đời, đi vào một gian phòng, nhẹ nhàng luồn vào nhìn thấy cô gái đang ngồi đối diện gương trang điểm, thở than oán hận như cung nữ, không nhịn được bật cười.
Y đi đến sau lưng cô gái, cúi xuống thổi nhẹ vào tai cô, nhẹ giọng nói: "Lý Lý, có phải nhớ nam nhân lắm rồi không?"
Nữ nhân kia giật bắn người, nhìn trong gương khuôn mặt quyến rũ đầy u oán của mình, và khuôn mặt tuấn tú tuyệt trần không hề kém cạnh của người đứng, kinh ngạc tới mức không nói nên lời.
Tiểu Phạm đại nhân!
Đã nhiều năm không gặp chủ nhân của khuôn mặt ấy, tại sao y lại bí mật xuất hiện ở Đông Di, ở bên Kiếm Lư, bên cạnh cô như thế!
Tư Lý Lý đột nhiên xoay người, mở to đôi mắt kinh hoàng, nhìn Phạm Nhàn xuất hiện như ma bên cạnh mình, há hốc miệng nhưng cố nén không phát ra tiếng động, đôi mắt dịu dàng ấy đầy vẻ kinh hãi.
Phạm Nhàn rất hài lòng với phản ứng của nữ nhân này, mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Xem ra hắn thực sự sủng ái ngươi, việc lớn như vậy mà vẫn đem theo bên mình, không lẽ sợ ngươi cắm sừng cho hắn hay sao?"
Tư Lý Lý nắm chặt tay áo, toàn thân run rẩy, đôi môi mím chặt, ánh mắt hơi kinh hoàng. Cô với Phạm Nhàn là bạn cũ, năm đó cùng đi về phương bắc, gặp trong ngục, đâu phải không biết Tiểu Phạm đại nhân vốn dĩ bề ngoài ôn nhu nhưng thực chất là nhân vật độc ác, giờ phút đối phương đang ở nơi nguy hiểm, chỉ cần cô có động tĩnh gì, đối phương sẽ không nể tình xưa, cũng chẳng hề thương hoa tiếc ngọc.