๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Những lời này quá mơ hồ, Tiểu Hoàng đế Bắc Tề nghe cũng không hiểu rõ lắm.
"Ta sẽ tự tìm cách kiểm soát mọi thứ này, nếu không thể kiểm soát thì ta có thể dễ dàng bỏ đi." Phạm Nhàn đi ra từ trong ánh chiều tà chiếu từ ngoài cửa sổ, mỗi lúc một gần thân thể Tiểu Hoàng đế, giọng điệu hơi trầm xuống nói: "Mong Hoàng đế bệ hạ hãy lắng nghe lời khuyên của tiểu thần nhiều hơn."
"Tại sao trẫm phải nghe lời ngươi." Không hiểu sao, Tiểu Hoàng đế đột nhiên cảm thấy lạnh cả người.
Phạm Nhàn nhìn hắn nói: "Bởi vì Hoàng đế bệ hạ đã phạm quá nhiều sai lầm, tuy mấy năm qua triều chính Bắc Tề được ngươi quản lý rất tốt, ta vốn tưởng rằng lịch sử lại xuất hiện một Võ Chu phi thường, nhưng cuối cùng phát hiện, nữ nhân... vẫn quá dễ nóng giận, quá mềm lòng, khó có thể chống đỡ được.
Lời này vừa dứt, sắc mặt Tiểu Hoàng đế biến đổi kịch liệt, nhưng lập tức khôi phục bình thường, híp mắt nói: "Tiểu Phạm đại nhân nói càng lúc càng huyền diệu rồi."
"Lúc trước ngươi muốn giết ta, nếu không nghĩ đến sinh mệnh của Tư Lý Lý, sai thái giám lừa cô ta ra khỏi phòng, mà trực tiếp lệnh cho Lang Đào tấn công, có lẽ bay giờ ta đã chết.” Phạm Nhàn đứng trước mặt hắn, sắc mặt bình tĩnh nâng cằm hắn lên nói: “Thời khắc đó đã lộ rõ lòng dạ đàn bà rồi. Ngươi khiến ta thất vọng quá đỗi, sao ta còn dám tiếp tục giao dịch với ngươi?"
Tiểu Hoàng đế híp mắt ngày càng chặt, như muốn dùng khe hở đó để nhìn Phạm Nhàn thật nhỏ bé, nhằm dập tắt nỗi sợ hãi và giằng xé trong lòng.
Đây là bí mật mà hắn và Thái hậu cấm kỵ giữ kín hai mươi năm, vì bí mật ấy mà triều đình Bắc Tề đã hy sinh không biết bao nhiêu sinh mạng, trả giá không biết bao nhiêu công sức, nhưng giờ đây lại bị một người Nam Khánh lạnh lùng thốt lên.
"Hôm nay ta vào Kiếm Lư gặp Tứ Cố Kiếm, nhưng còn có một mục đích, chính là muốn bí mật nói chuyện riêng với bệ hạ nhà ngươi." Phạm Nhàn nhìn hắn nói: "Ta muốn nói với ngươi, nếu còn muốn làm Hoàng đế Bắc Tề, từ nay về sau đừng ủ mưu đối phó với ta nữa, trái lại, ngươi cần phối hợp với ta, nghe rõ chưa?"
Tiểu Hoàng đế cười khẩy: "Hay lắm, Phạm Nhàn ngươi dám cảnh cáo trẫm? Ngươi cứ việc giết trẫm đi, xem hậu duệ Chiến gia này có nhíu mày không."
"Lòng quả cảm của Hoàng đế bệ hạ thực đáng khâm phục." Trong mắt Phạm Nhàn ánh lên nụ cười, nói từng chữ một: "Giết chắc chắn không thể giết, ta chỉ muốn biết, nếu Thượng Sam Hổ, Lang Đào cùng các trọng thần Bắc Tề đột nhiên phát hiện vị Hoàng đế mà họ trung thành, lại là một... nữ nhân, họ sẽ phản ứng thế nào? Bắc Tề... Chiến gia chỉ còn một nữ nhi, có còn giá trị tồn tại nữa không?”
Tiểu Hoàng đế nhìn chằm chằm vào Phạm Nhàn, đến lúc này, cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao trước đây Tư Lý Lý nói Phạm Nhàn vốn sẽ không sợ mình, ngược lại chính mình phải sợ đối phương, hóa ra là vì đối phương nắm giữ điểm yếu của mình, điểm yếu tuyệt đối.
Tiểu Hoàng đế khàn giọng, cười lạnh nói: "Một vị Thi Tiên, quả nhiên nói năng có vài phần ngu xuẩn."
Trong tình huống này, Phạm Nhàn cũng không thể không khâm phục sự tỉnh táo và cứng cỏi của đối phương. Sau một lúc im lặng, Y vươn ngón tay ra, để búi tóc của Tiểu Hoàng đế rơi xuống, mái tóc đen như thác đổ trên hai vai đế vương, toàn thân đột nhiên toát lên vẻ mềm yếu, sau đó trong phòng kín vang lên một tiếng xoạt...
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trên thế giới này có vô vàn âm thanh tuyệt vời, những âm thanh có thể khiến người nghe rung động từ màng nhĩ đến tận trái tim, như bị điện giật, lập tức cảm nhận được vô vàn cảm xúc phức tạp. Mà những âm thanh này vốn cực kỳ phức tạp và cởi mở, đủ khiến con người sản sinh rất nhiều liên tưởng, vì vậy loại cảm thụ này cũng trở nên cực kỳ phiền phức.
Chẳng hạn như trong ruộng lúa yên tĩnh, tiếng chuột cắn rễ cây, như những hạt mưa rơi nhẹ trên bờ cát, thôn nữ ngồi trên bờ ruộng nghe tiếng động ấy, không biết sẽ nghĩ đến chuyện tình cảm đơn phương hay chiều hướng nào khác.
Hay tiếng xào xạc, có thể là chim nước đang vỗ cánh, hoặc cởi áo, hoặc mài mòn. Hay tiếng chạm nhau nhỏ xíu của vô số thanh kiếm trong kiếm trủng ngoài cửa sổ, cắm xuống đất, trong bóng hoàng hôn Đông Di, trong gió biển thổi, phát ra âm thanh kim loại khẽ vang, lan tỏa khí khái lạnh lùng sát phạt, nhưng nhắm mắt nghe kỹ, có thể nghe ra vẻ đẹp dịu dàng của tiếng chuông gió.
Xoẹt là âm thanh con người quen thuộc nhất, là tiếng vỡ vụn của vật mỏng manh, chẳng hạn Tình Văn xé quạt, Phạm Tư Triệt xé thư năm xưa, hay Phạm Nhàn xé áo trắng Ngôn Băng Vân trong hội quán Thượng Kinh thành để băng bó vết thương cho y.
Ma lực của âm thanh được thể hiện rõ nét trong căn phòng tĩnh lặng này, hai người trước đó còn tức giận mắng nhiếc nhau, giờ đều dừng cả lời nói và động tác.