๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Bởi vì cuối cùng lão vẫn rút kiếm. Dù bốn kiếm kia thanh lãnh mỹ lệ tới tận cùng, nhưng so với ba năm trước trên Đại Đông sơn, rõ ràng Tứ Cố Kiếm hiện giờ yếu hơn rất nhiều.
Đúng lúc đó, thi thể thành chủ Đông Di thành chậm rãi quỳ xuống, cúi đầu trước xe lăn, như thể thể hiện vẻ thần phục cuối cùng.
Phạm Nhàn đột ngột ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn theo xác thành chủ ngã xuống, một người áo đen xuất hiện phía trước ba người.
Trong tay người áo đen cũng cầm một thanh kiếm.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Người áo đen chính là Ảnh Tử .
Hắn và Phạm Nhàn lén lút vào Đông Di thành, sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện với thuộc hạ của Giám Sát viện, đã biến mất. Khi Phạm Nhàn xông vào Kiếm Lư, Ảnh Tử không ở đó, bởi vì Phạm Nhàn biết một khi thủ lĩnh của Lục Xử Giám Sát viện nhìn thấy Tứ Cố Kiếm, hắn sẽ làm gì.
Đột nhiên, Ảnh Tử xuất hiện trong phủ Thành chủ, sau xác chết của Thành chủ.
Tối nay Tứ Cố Kiếm lại tàn sát phủ Thành chủ, không biết giết bao nhiêu người. Nhưng dù sống hay chết, cơ thể vẫn tạo ra bóng dưới ánh mặt trời, và Ảnh Tử ẩn mình trong đó.
Có thể che giấu một Đại tông sư, đột ngột xuất hiện trước ba người, bắt lấy Tứ Cố Kiếm trong thời điểm yếu ớt nhất. Ảnh Tử, thích khách đệ nhất thiên hạ, hẳn nay đã nâng tu vi lên đỉnh cao trong cuộc đời này.
Tứ Cố Kiếm ho ra máu, run rẩy, co quắp, tái nhợt trên xe lăn. Một kiếm chém bảy người, khiến vị Đại tông sư bị thương nặng vẫn kéo dài mạng sống suốt ba năm cũng cảm thấy mệt mỏi. Nhưng tiêu tốn nhiều tâm lực của lão nhất là hai bàn tay của Phạm Nhàn trên lưng xe lăn truyền chân khí bá đạo vào.
Từ lúc vào phủ Thành chủ, tâm ý của Phạm Nhàn đã trái ngược với Tứ Cố Kiếm. Tứ Cố Kiếm mạnh mẽ trấn áp tâm ý của Phạm Nhàn. Nhưng Phạm Nhàn giờ là cao thủ cửu phẩm, ngoài việc giết người, Tứ Cố Kiếm còn phải dùng tâm lực khống chế Phạm Nhàn, kéo dài quá lâu khiến lão ta có phần suy nhược.
Nguyên nhân chính vẫn là vết thương nặng trên Đại Đông sơn ba năm trước. Một đòn của Diệp Lưu Vân như rồng trong mây vươn trảo, một cú sát quyền vương đạo của Hoàng đế Khánh Quốc khiến Đại tông sư Tứ Cố Kiếm bị thương nặng, nay đã đến lúc hấp hối.
Ảnh Tử chọn thời điểm ra tay là lúc tuyệt vọng nhất.
Trong tay hắn là thanh kiếm mang phong cách cổ xưa, lạnh như nước mùa thu. Chỉ trong nháy mắt, ánh kiếm soi sáng cả phủ Thành chủ, bậc thềm đá ngay khoảnh khắc sau như biến thành ngọc thạch lung linh.
Ngón chân Ảnh Tử bước trên thềm đá như ngọc, nhẹ nhàng chạm xuống. Mỗi lần chạm, thân hình hắn dường như sáng bừng thêm.
Trong phủ vài chiếc lá rơi xanh bay lên, cùng thanh kiếm mang hơi thu sầu thảm lòng người của hắn, thêm vài phần u ám tàn khốc.
Giết.
Thanh kiếm cổ trong tay Ảnh Tử đâm về phía ngực Tứ Cố Kiếm trên xe lăn. Một nhát kiếm cực kỳ đơn giản, không chiêu thức, không tích lực, thậm chí không rung động, trong quá trình đâm thẳng, lưỡi kiếm sáng rực không chút gợn sóng, như làn nước mùa thu, đâm tới thẳng tắp.
Chỉ là khuỷu tay duỗi thẳng, cổ tay ngang bằng, chỉ là nhát đâm đơn giản nhất thiên hạ.
Đơn giản nên tập trung, nên mạnh mẽ.
Ảnh Tử không cần tích lực, vì đã chờ đợi nhát kiếm này hai mươi năm, đã tích lực hai mươi năm.
Quá nhanh, khi lá bay lên mới giật mình phát hiện đã ở sau lưng người áo đen. Nhanh đến nỗi sau khi thanh kiếm cổ xuyên thân, không khí trong phủ còn chưa kịp biến đổi, chỉ kịp phát ra tiếng gió gào thét.
Vì quá nhanh, cảnh vật xung quanh không kịp thay đổi, trong sân vẫn im lìm như thường. Chỉ có vị trí của Ảnh Tử thay đổi, ngón chân bước qua thềm ngọc, ánh sáng tỏa ra trên người hắn, ánh sáng phía trước, và ánh sáng rực rỡ nhất nơi mũi kiếm.
Lúc này mũi kiếm chỉ cách ngực Tứ Cố Kiếm một thước, một chiêu như sấm sét!
o O o
Trong thời gian ngắn ngủi đó, Phạm Nhàn chỉ kịp co đồng tử lại. Y nhận ra thanh kiếm trong tay Ảnh Tử, đó chính là thanh kiếm Ảnh Tử dùng để ám sát Hoàng đế trên Huyền Không miếu năm ấy.
Thậm chí Phạm Nhàn cảm thấy quen thuộc với chiêu kiếm như sấm sét này. Bởi vì dưới chân tháp cao bên ngoài Huyền Không miếu, giữa hoa cúc vàng rực khắp núi, Ảnh Tử từng mặc áo trắng, lao ra từ trong ánh mặt trời, đâm thẳng vào mặt Hoàng đế.
Ngày ấy Ảnh Tử mặc đồ trắng như “trích tiên” giáng thế, rực rỡ hào quang, cổ kiếm nơi tay, tiến đến thanh thoát.
Hôm nay Ảnh Tử vẫn là thanh kiếm cổ màu trắng ấy, vẫn toả sáng rực rỡ, nhưng mang theo hơi lạnh u ám từ đáy lòng đất, giống như oan hồn bị nhốt hàng vạn năm, muốn giải tỏa hết mọi oán hận qua nhát kiếm.
Tay Phạm Nhàn vẫn đỡ eo Tiểu Hoàng đế, đồng tử co lại, nhưng không kịp phản ứng. Y kinh hãi trước khí thế nhanh chóng và không thể cản trở của chiêu kiếm như sấm sét này, nhanh đến mức vượt qua giới hạn thời gian.