๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong sân tiếng gió phần phật, Vân Chi Lan và Lang Đào dẫn đầu mọi người, lao xuống mặt đất đầy máu. Hai người nhíu mày, vô thức nhìn xuống dưới chân rồi nhận ra cảnh tượng trong phủ, đồng thời tìm thấy người họ quan tâm nhất.
Lang Đào thấy Hoàng đế bệ hạ, thấy ngài vô sự, chỉ hơi tái mặt, bèn vui mừng khôn xiết, dẫn bộ hạ vây quanh Tiểu Hoàng đế, cố bảo đảm an toàn cho ngài, đồng thời đưa ánh mắt cảnh giác nhìn Phạm Nhàn.
Bên kia, Vân Chi Lan thấy Tứ Cố Kiếm bị thương nặng dưới thềm đá, sắc mặt hoảng hốt, vội chạy lại, quỳ sụp xuống không kịp nói lời nào.
Vị đệ tử đứng đầu của Kiếm Lư không che giấu được vẻ mặt kì lạ, không phải lo sợ sư phụ sẽ trừng phạt mình thế nào. Hắn đã dám âm thầm giao dịch với người Bắc Tề, kiếm tâm đã chuẩn bị kỹ càng từ lâu, lúc này nhìn thấy cảnh tượng thê thảm trong phủ Thành chủ, thấy xác Thành chủ đại nhân và các cao thủ trong phủ, đương nhiên hắn biết ai đã ra tay.
Nếu sư phụ tự mình xuất thủ, tức là đã thể hiện thái độ của mình. Điều khiến Vân Chi Lan chấn động nhất là không ngờ sư phụ bị thương nặng đến thế!
Tất cả đệ tử Kiếm Lư quỳ bên Tứ Cố Kiếm, kinh hoàng và tức giận nhìn vết thương của sư phụ.
Trong lòng bọn họ, trên đời này chỉ có vài Đại tông sư có thể so sánh được với sư phụ. Cho dù sư phụ đã bị thương ba năm, những người có thể làm tổn thương sư phụ vẫn chỉ có Hoàng đế Khánh Quốc và Diệp Lưu Vân đã mất tích.
Một đệ tử run rẩy băng bó vết thương cho Tứ Cố Kiếm. Trong lòng hắn, sư phụ là bậc thần tiên, đặc biệt về kiếm đạo là tuyệt đối số một thiên hạ. Nhưng hôm nay sư phụ bị đâm hai kiếm vào ngực, không biết là ai đã ra tay?
Cánh cửa sân sau của phủ Thành chủ hơi động, nhị đồ đệ Kiếm Lư đỡ Vương Thập Tam Lang đi đến. Bọn họ chứng kiến cảnh tượng trước mắt, cũng không nhịn được kinh hãi. Đặc biệt là Vương Thập Tam Lang, độc tố trong người hắn còn chưa giải hết, đêm qua lại cưỡng ép vận cảnh giới, phát huy lực lượng ngăn cản mọi người, trợ giúp Phạm Nhàn tiến vào Kiếm Lư, toàn thân đã mệt nhọc tới cực điểm. Nếu không phải lúc này nhị sư huynh đỡ lấy, chỉ e hắn còn không kịp chạy vào phủ Thành chủ
Đêm qua trong Kiếm Lư ấm áp tình xuân, bên ngoài Kiếm Lư thì giương cung bạt kiếm. Tất cả đều biết Vương Thập Tam Lang là hảo hữu của Phạm Nhàn, nhưng Phạm Nhàn lại bắt cóc Hoàng đế Bắc Tề, xâm nhập nơi thần thánh Kiếm Lư. Cho nên mọi người đều căm thù Vương Thập Tam Lang.
Nếu không phải nhị đồ đệ Kiếm Lư lạnh lùng bảo vệ, vì danh dự môn phái Vân Chi Lan cũng không thể để bọn Lang Đào xuất thủ. Chỉ sợ hôm nay Vương Thập Tam Lang chỉ có thể nằm trên giường.
Dĩ nhiên, lý do Vương Thập Tam Lang có thể an toàn giữa thế đối đầu của nhiều cao thủ như vậy là nhờ vào chiếc lá và cành cây kia. Kiếm Thánh đã thể hiện thái độ, khiến các đệ tử Kiếm Lư đứng về phe Vân Chi Lan giờ chỉ có thể trung lập.
o O o
Vương Thập Tam Lang quỳ bên Tứ Cố Kiếm, môi run run, không nói nên lời. Từ khi vào phủ Thành chủ, hắn không nhìn Phạm Nhàn, tâm trạng rất phức tạp. Tất cả đều do sư phụ dặn dò, nên hắn mới giúp Phạm Nhàn vào nhà, nghĩ rằng sư phụ sẽ nói chuyện hài hòa với Tiểu Phạm đại nhân, không ngờ sư phụ lại bị thương như thế!
Các đệ tử Kiếm Lư đều biết thực lực của phủ Thành chủ, biết sức mạnh của thanh kiếm trong tay sư phụ, nên tự nhiên nghĩ rằng kẻ làm bị thương sư phụ chắc chắn không phải người trong phủ Thành chủ, mà là người Nam Khánh.
Là người của Phạm Nhàn.
Vân Chi Lan đứng dậy đầu tiên, lạnh lùng nhìn Phạm Nhàn và người áo đen bên thềm đá. Dần dà, đôi mắt của hắn ta lạnh băng, ánh mắt lướt qua Phạm Nhàn nhìn chằm chằm người áo đen kia, từ lạnh băng chuyển sang nóng rực.
Hắn ta quen biết người áo đen đó, thậm chí rất quen thuộc, bởi bốn năm trước bên bờ hồ Hàng Châu ở Nam Lộc, người áo đen từ dưới mặt hồ lao lên, đâm hắn ta một kiếm rồi hai người truy đuổi nhau suốt mấy tháng trời ở Giang Nam.
Vân Chi Lan biết thực lực tên áo đen đó, thậm chí luôn cho rằng ngoài sư phụ, trên đời này chỉ có hắn là người luyện kiếm sắc bén và tàn nhẫn nhất, còn sắc bén hơn cả mình.
Vân Chi Lan đã là cao thủ cửu phẩm, nên hắn biết tên người áo đen kia lợi hại đến mức nào. Không cần nghĩ nhiều, hắn cũng biết trong tình huống này, người có thể dùng kiếm làm bị thương sư phụ chỉ có gã áo đen kia.
Hắn chậm rãi rút thanh kiếm bên hông ra, bước từng bước một về phía bậc thềm bên kia. Khoảng cách giữa mỗi bước đều như nhau, không nhiều không ít, đúng hai thước.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑