๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong ánh chiều tà, y một lần nữa đối mặt với ánh mắt như lưỡi kiếm của mọi người trong Kiếm Lư, bước vào sâu gian nhà tranh để xử lý việc mà Tiểu Hoàng đế Bắc Tề đã nghĩ ra trước đó – Tứ Cố Kiếm có thể gây ra rắc rối lớn cho mình trong tương lai.
Vương Thập Tam Lang ho hai tiếng, liếc nhìn y, bưng chậu nước nóng đi ngang qua, không nói năng gì. Phạm Nhàn quay đầu lại, nhìn vết máu đông trên lưng hắn, không nhịn được mỉm cười. Cảnh tượng kia trước đó đã xác nhận với Phạm Nhàn tình cảm sủng ái của Tứ Cố Kiếm dành cho đồ đệ này.
Kể cả chậu nước thấm máu, khăn lông để lau người bên ngoài cửa trước đó, cho dù là một vị Đại tông sư, đôi khi cũng chỉ như một ông lão đáng thương được con cháu hiếu kính phục vụ.
Tứ Cố Kiếm càng sủng ái Vương Thập Tam Lang, trong lòng Phạm Nhàn càng yên ổn. Y ho hai tiếng, dọn dẹp suy nghĩ trong đầu, bước qua ngưỡng cửa, ngồi xuống ghế cạnh giường, nhìn Tứ Cố Kiếm đang nhắm mắt, mở miệng nói: "Ảnh Tử sẽ không tiếp quản Kiếm Lư."
Lúc này căn phòng ở sâu trong Kiếm Lư im ắng, ngoài Vương Thập Tam Lang trong sân, không ai có thể ở lại đây, ngay cả các kiếm đồng phục vụ Tứ Cố Kiếm cũng đã bị đuổi ra phía trước gian nhà.
Câu nói đột ngột vang lên trong căn phòng yên tĩnh, lượn lờ một hồi lâu không dừng lại, đến một cách vô lý, nói một cách lạ lùng.
Ảnh Tử chính là kẻ muốn giết Tứ Cố Kiếm, là quan viên của Giám Sát viện Nam Khánh, nhưng Phạm Nhàn lại rất nghiêm túc nói với Tứ Cố Kiếm, Ảnh Tử sẽ không tiếp quản Kiếm Lư? Chẳng lẽ Tứ Cố Kiếm sẽ để Ảnh Tử kế thừa di sản quý giá nhất của mình ở thế gian này?
Điều khiến người ta kinh ngạc là Tứ Cố Kiếm không có ý chế nhạo suy nghĩ này của Phạm Nhàn, từ từ mở mắt ra, trong đôi mắt ẩn chứa vẻ lạnh lùng khiến lòng người rợn gáy, khàn giọng nói: "Tại sao hắn không thể?"
o O o
Trong lòng Phạm Nhàn hơi thắt lại, không ngờ chỉ nói một câu đã khiến vị Đại tông sư này trực tiếp bộc lộ tâm can. Y không khỏi cười khổ, nhẹ nhàng nói: "Vì hắn là người của ta."
"Ngươi là nửa người Đông Di, nhưng hắn lại hoàn toàn là người Đông Di." Tứ Cố Kiếm lại chậm rãi nhắm mắt, nói: "Hắn là đệ đệ ruột thịt của ta, là đại đồ đệ chân chính của Kiếm Lư. Sau khi ta chết, Kiếm Lư không do hắn tiếp quản, lẽ nào giao cho ngươi?"
"Ta sao?" Phạm Nhàn nhún vai, nói: "Ta có sư phụ của mình, lại chẳng mảy may ham mê khai tông lập phái. "
Tứ Cố Kiếm nhắm mắt nói: "Làm sao ngươi đoán được suy nghĩ của ta?"
"Vân Chi Lan vốn sự lựa chọn tốt, đáng tiếc lần này hắn làm trái ý ngươi, hơn nữa hắn quen làm việc, về mặt kiếm đạo khó có thể tiến thêm, ngươi sẽ không để mặc Kiếm Lư suy tàn sau khi mình mất. "
"Thập Tam Lang cũng là sự lựa chọn không tệ, nhưng ngươi quá sủng ái hắn, mong đợi ở hắn quá cao, tuyệt đối không muốn hắn bị những gian nhà tranh này trói buộc tâm thần."
"Chỉ còn Ảnh Tử." Phạm Nhàn im lặng một lát rồi nói: "Ngươi không giết hắn, chắc chắn không phải vì không đành lòng. Thánh nhân vô tình, đây là điều ngươi từng thừa nhận. Ngươi để hắn sống, tất nhiên là để dùng mạng sống ấy. Vị trí chủ nhân Kiếm Lư, nếu để lại cho hắn sau này sẽ gây rắc rối, điều này ngươi và ta đều rõ như ban ngày."
"Những chuyện ở Huyền Không miếu, ra là Trần Bình Bình gây nên." Tứ Cố Kiếm bỗng cười khà khà, cười rất khoan khoái: "Xem ra ngay cả ta cũng đánh giá sai lão chó mực này, ra là hắn không hề trung thành với bệ hạ nhà ngươi."
Phạm Nhàn cũng không tức giận, ôn tồn cười nói: "Lòng trung thành của Viện trưởng với Khánh Quốc không ai có thể nghi ngờ, nếu ngươi muốn đưa Ảnh Tử lên nắm quyền, kích động chiến tranh giữa bệ hạ và Viện trưởng, ta khuyên ngươi nên bỏ ý định đó đi."
Tứ Cố Kiếm im lặng một lúc lâu không lên tiếng, cả Kiếm Lư chìm trong không khí nặng nề. Từ đêm qua đến nay, cuối cùng Tứ Cố Kiếm cũng hiểu, con trai người bạn cũ này thật sự có được sự tỉnh táo, thậm chí có sự lạnh lùng mà người thường khó tìm. Chỉ từ vài động tác nhỏ nhặt của mình mà y đã đoán được ý định thật sự trong lòng mình.
"Chuyện Ảnh Tử là đệ đệ ta, ngươi giấu được bao lâu? Một năm, hai năm?" Tứ Cố Kiếm bỗng lạnh lùng nói: "Chuyện xảy ra trong Đông Di thành hôm nay rồi cũng sẽ truyền về kinh đô Khánh Quốc. Ngươi tưởng Hoàng đế lão tử kia sẽ không đoán ra điều gì sao?"
"Đoán ra điều gì ta không quan tâm, có thể kéo dài thời gian là điều tốt, nhưng ta không mong ngươi làm sáng tỏ chuyện này." Phạm Nhàn không hề lùi bước nhìn khuôn mặt gầy guộc của Tứ Cố Kiếm, nói: "Trong Đông Di thành, chỉ có sáu người có thể đoán ra thân phận của Ảnh Tử. Trước đó tam đồ đệ và tứ đồ đệ trong Kiếm Lư đã gặp ngươi, chắc đã kể lại chuyện đêm qua, ngươi cũng đã bảo họ không được nói ra. Với địa vị của ngươi trong lòng họ, chỉ sợ cả đời họ cũng không nói gì. Còn Thập Tam Lang, ta tin tưởng tâm tính và đức hạnh của hắn. Còn lại chỉ còn ta, ngươi và Tiểu Hoàng đế, nếu ngươi không nói, ta không nói, còn lo sợ gì nữa?"