๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phái đoàn Bắc Tề vẫn còn ở lại Đông Di thành, nhưng tất cả đều đã tuyệt vọng, bởi dù Đông Di thành vẫn đối đãi lễ độ, ai cũng nhìn thấy rõ ràng rằng họ đã bắt đầu đàm phán với người Nam Khánh.
Chi tiết đàm phán không rõ bị rò rỉ từ đâu ra ngoài, điều kiện Nam Khánh đưa ra cũng không quá khắt khe, thậm chí đối với thương nhân dân chúng Đông Di thành là vô cùng khoan dung, ngoài mong đợi. Ngoại trừ các nước chư hầu rơi vào cảnh u ám do phải đưa con tin vào kinh đô, phản ứng của dân chúng bình thường cũng khá bình thường.
Tất nhiên họ sẽ đau lòng, nhưng cũng giống như Vân Chi Lan, không hề có phản ứng quá mức.
Cuộc đàm phán vẫn đang tiếp diễn, vấn đề này liên quan quá lớn, cho dù đàm phán cả một năm trời cũng là điều hoàn toàn cần thiết. Vì thế, những bức mật thư do triều đình kinh đô gửi không hề thúc giục gấp gáp, ngược lại Khánh Đế khuyên Phạm Nhàn đừng vội vã, lời lẽ trong thư đầy ắp an ủi.
Phạm Nhàn cũng chẳng hề gấp gáp, năm xưa trong thành thị tuyệt đẹp phương nam kia, đàm phán đã kéo dài nhiều năm trời, huống hồ bây giờ. Y chỉ dạo chơi trong Đông Di thành, ngắm biển, thỉnh thoảng uống trà cùng Vương Thập Tam Lang, vá víu tình cảm, toàn thân chẳng hề giống một đại quyền thần Nam Khánh, mà như một người vô sự rảnh rỗi ở Đông Di thành.
Thời gian vụt qua, Phạm Nhàn đến Đông Di thành được gần một tháng, cuối cùng y cũng bước vào Kiếm Lư một lần nữa, đến thăm vị Đại tông sư bị Ảnh Tử làm bị thương nằm liệt giường không thể đứng dậy.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Ta chẳng hiểu, sao ngươi còn có thể chịu đựng được?" Lúc này trong phòng ở Kiếm Lư chỉ có hai người, hết sức yên tĩnh , Phạm Nhàn ngồi xuống ghế bên giường, nhẹ nhàng nói với ông lão gầy guộc trên giường: "Cố chống cự như thế có ý nghĩa gì chứ?"
Phạm Nhàn vẫn phần nào kiêng kỵ vị Đại tông sư này, nếu không với tính cách nhẹ nhàng bên ngoài nhưng độc miệng bên trong của y, lời nói lúc này có lẽ càng thêm khó nghe. Dù Tứ Cố Kiếm đã khí cạn sức kiệt, y vẫn rất sợ ông lão gầy guộc trên giường kia, chợt biến thành một thanh đại kiếm rồi hung hãn chém tới mình.
Tứ Cố Kiếm nằm trên giường, mắt vô hồn nhìn lên trần nhà, hơi thở tuy không dồn dập nhưng lại sâu xa dị thường, nghe như tiếng phễu bị thủng, luôn luôn cho người ta cảm giác ngọn lửa trong lò sắp tắt.
Đó chính là điều Phạm Nhàn không hiểu, rõ ràng năm xưa trên Đại Đông sơn, Tứ Cố Kiếm đã trúng một đòn của Diệp Lưu Vân, một quyền vương đạo của Bệ hạ, sinh cơ đã sớm mất đi, nhưng không biết lão ta đã dùng phương pháp gì mà có thể kéo dài hơi tàn đến ba năm.
Chỉ cách đây một tháng, sau khi bị nhát kiếm như sấm sét của Ảnh Tử đâm trúng hai chỗ, vị Đại tông sư cuối cùng cũng kiệt sức, chân khí trong kinh mạch tiêu tán toàn bộ, biến thành khúc gỗ khô trên giường. Phạm Nhàn cảm nhận rõ ràng Tứ Cố Kiếm đã phải trải qua bao đau đớn, trả giá thế nào để kéo dài tuổi thọ. Cho nên y không hiểu, nếu đã sống khổ như thế, hiệp nghị bây giờ đã thành, tại sao ông ta còn phải dựa vào luồng chân khí tinh khiết để giữ mệnh, cố gắng sống sót?
Thân thể Tứ Cố Kiếm vốn đã cực kỳ gầy gò, trong một tháng này chiến đấu với âm ty đã hao tổn quá nhiều, nhẹ đi gần hai mươi cân, da bọc xương khô héo, da thịt như dính chặt vào xương, nhìn thật đáng sợ.
Tiếng ô ô vang lên từ trên giường, nghe như đang cười khẩy, Tứ Cố Kiếm khàn giọng, cực kỳ trầm thấp nói: "Sinh tử không có đạo lý, ta không muốn chết, nên ta phải sống."
Phạm Nhàn im lặng nhìn lão. Sau khi xác nhận đối phương đã bị tê liệt tư chi, không khỏi thở dài, đứng dậy nói: "Theo lẽ thường, năm xưa các đệ tử của ngươi từng làm ta bị thương nhiều lần, một trăm Hổ Vệ mà ngươi giết chết trên Đại Đông sơn có không ít là thuộc hạ thân tín ta muốn bảo vệ. Nhưng không hiểu sao, thấy ngươi sắp chết, ta lại không có cảm giác được báo thù."
"Bởi vì... ngươi... biết, những Hổ Vệ đó là Hoàng đế lão tử ngươi nhờ thanh kiếm trong tay ta giết." Hơi thở Tứ Cố Kiếm dần dần đều lại, lời nói cũng bình thản hơn, chỉ có đôi mắt lõm sâu trong hốc mắt, đã không còn vẻ sắc bén như xưa, có phần lãnh đạm, có phần mờ mịt.
Phạm Nhàn dừng một lát, rất cung kính hỏi: "Ta rất muốn biết, mấy năm qua ngài sống sót như thế nào?"
Tứ Cố Kiếm im lặng không đáp. Phạm Nhàn bước tới giường, đứng bên cạnh nhẹ nhàng vén chăn lên, cực kỳ cẩn thận kéo lớp áo mỏng che người Đại tông sư ra, nhìn vết thương lớn trên ngực bụng ông, hồi lâu không lên tiếng.
Đó là hành động khá thiếu tôn trọng, không cung kính. Dù trong phòng chỉ có hai người, Phạm Nhàn vẫn cảm thấy việc làm của mình thiếu tế nhị, không thích đáng, nên sau khi liếc nhìn vài cái, y lại khép nhẹ lại lớp áo cho Đại tông sư.