๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Vương Thập Tam Lang sẽ kế nhiệm làm chủ nhân Kiếm Lư sao?" Hoàng đế bỗng hỏi. Đối với đế vương, mối quan hệ giữa Phạm Nhàn và Vương Thập Tam Lang không quan trọng, quan trọng là kiểm soát được người kế nhiệm Kiếm Lư sau này, thông qua đó nắm giữ Đông Di thành.
Ấu đồ Kiếm Lư Vương Thập Tam Lang có liên hệ sâu sắc với Nam Khánh, cho dù năng lực của hắn ra sao đi nữa thì trước tiên là cũng người có thể kiểm soát được.
Phạm Nhàn bối rối, đầu óc quay cuồng, nhanh chóng suy nghĩ rồi nói: "Lễ mở Kiếm Lư bị hoãn một tháng nhưng không ai nói gì. Thần vẫn chưa dò la được Tứ Cố Kiếm định giao Kiếm Lư cho ai."
"Không cần tìm hiểu." Sắc mặt Hoàng đế trầm xuống: "Nếu Đông Di thành thật sự quy phục, chủ nhân Kiếm Lư nhất định phải do trẫm bổ nhiệm. Cho dù Tứ Cố Kiếm chọn ai, nếu trẫm không gật đầu đóng dấu cũng không được."
Đôi môi Phạm Nhàn phát khô, điều y lo lắng ban đầu là Tứ Cố Kiếm cưỡng ép đưa người của mình lên làm chủ nhân đời sau của Kiếm Lư, bây giờ xem ra vấn đề cần bận tâm là điều khác. Cách làm này của bệ hạ có phần giống với lối phong chức thủ lĩnh Lạt Ma năm xưa.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, cho dù sau này Khánh Quốc phái quan lại đến trấn thủ Đông Di thành, phái quân đội đến đồn trú, nhưng trong lòng cư dân Đông Di, người thật sự cầm quyền vẫn là đệ tử Kiếm Lư. Điểm này cũng nên viết rõ trong hiệp ước giữa hai nước, trong năm mươi năm tới Khánh Quốc sẽ không thay đổi gì nhiều đối với bố cục Đông Di thành.
Nếu Khánh Quốc không có quyền bổ nhiệm trên danh nghĩa, thì Đông Di thành còn gọi là gì là quy phục?
"Điểm này, sau khi thần trở về Đông Di sẽ nói rõ với bên kia." Phạm Nhàn không suy nghĩ nhiều, trực tiếp đồng ý.
"Chỉ cần Kiếm Lư cúi đầu, những tiểu quốc khác không cần bận tâm." Hoàng đế nheo mắt nói: "Nếu Tứ Cố Kiếm đủ thông minh, trước khi chết sẽ không làm ra chuyện gì, nếu hắn thật sự đần độn, chắc chắn trẫm sẽ cho hắn một bài học đau đớn."
Thiên tử nổi giận, thiên hạ đổ máu. Bài học trong lời Khánh Đế tất nhiên là hung hãn xua quân chinh phạt, cưỡng ép dùng vũ lực khuất phục Đông Di thành.
Phạm Nhàn không tiếp tục đề tài này, mà trực tiếp hỏi: "Nếu Kiếm Lư đồng ý, thì phủ Thành chủ sẽ ra sao?"
"Không phải người trong phủ Thành chủ đã bị Tứ Cố Kiếm giết sạch rồi sao?" Hoàng đế đứng bên bản đồ, bỗng nhìn chằm chằm vào Phạm Nhàn: "Thật ra không chỉ trẫm thấy lạ, văn võ toàn triều đình sau cơn vui mừng là ai cũng kinh ngạc. An Chi à, lão già Tứ Cố Kiếm rất coi trọng ngươi, không ngờ lão ta thật sự kiềm chế được bản tính, đồng ý với yêu cầu của ngươi."
Trước khi làm sứ thần tới ra Đông Di thành, Phạm Nhàn đã tranh luận với Hoàng đế trong cung rất lâu. Bởi vì theo Hoàng đế, dù có chết Tứ Cố Kiếm cũng không thể để Đông Di thành mà lão ta gìn giữ nhiều năm không bắn một mũi tên, không cử một người lính, cứ như vậy đầu hàng Nam Khánh. Phạm Nhàn vẫn bảo lưu quan điểm của mình, đã mất rất nhiều thời gian mới thuyết phục được Khánh Đế cho mình thử hành động.
Vấn đề là, lại thành công ngay lần đầu! Sự thật này khiến văn võ triều đình Đại Khánh vô cùng kinh ngạc, khiến Hoàng đế cũng mừng rỡ bất ngờ, thậm chí còn hơi bất an, bởi đứa con tư sinh của ngài đã mang đến quá nhiều điều khiến thiên hạ kinh ngạc.
Trong ánh mắt Hoàng đế lão tử có vẻ hoài nghi, ngờ vực, nhưng dường như Phạm Nhàn không cảm nhận được gì, cười khổ nói thẳng: "Thần không dám nhận công, nếu không nhờ sức mạnh và uy thế của Đại Khánh, nếu Tứ Cố Kiếm tự thấy sau khi chết Đông Di thành chỉ còn hai con đường hoặc quy phục hoặc sụp đổ, chắc ông ta sẽ không bao giờ chịu cúi đầu trước Đại Khánh của chúng ta."
Điều này ngược lại cũng đúng, bất kỳ đàm phán ngoại giao nào, về cơ bản đều dựa trên nền tảng thực lực. Hiện giờ đại thế thiên hạ mới rõ rệt, có lẽ Bắc Tề có thể chống lại Nam Khánh nhiều năm, nhưng Đông Di thành dựa vào thương nghiệp để tồn tại, hoàn toàn mong manh, như bèo trôi nổi trên nước, như mây bồng bềnh trên trời, chỉ cần gió mạnh thổi tới là tan tác.
Dưới sức ép về quân sự và uy thế của Nam Khánh, Đông Di thành không có nhiều sự lựa chọn. Thành công của Phạm Nhàn lần này, thực chất là thành công của Hoàng đế Đại Khánh, bởi dưới triều đại của ngài là một đế quốc cực kỳ hùng mạnh.
Phạm Nhàn bỗng thở dài, nói: "Bệ hạ cũng biết, mẫu thân ta ngày xưa đếntừ Đông Di thành, Tứ Cố Kiếm vẫn có chút tình cảm với ta."
Y biết không thể che giấu điều này với Hoàng đế, cũng không muốn giấu diếm, nên nói thẳng ra. Rõ ràng Hoàng đế cũng rất quan tâm tới quá khứ của Dương Kế Mỹ ở Đông Di thành, nghe câu này xong chỉ cười khẽ rồi nói: "Quả Thế. Vậy Tứ Cố Kiếm có yêu cầu gì với ngươi?"