๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Y tự giễu nói: "Khi đó hoàn cảnh của ta khá nguy hiểm, tạm thời cũng chưa nghĩ sâu xa. Sau này mới hiểu ra, mưu sĩ thủ tịch của Trưởng công chúa là Viên Hoành Đạo, kẻ nội gián mà Tần gia tin tưởng nhất trong Giám Sát viện là Ngôn Nhược Hải, đều là người thân tín của ngươi. Cho dù ngươi không ở đó nhưng lại biết rất rõ tình hình phản loạn. Có hai người này giúp đỡ, nếu muốn ngươi có thể thay Hoàng đế bệ hạ kiểm soát tình hình, tuyệt đối sẽ không để kinh đô hỗn loạn đến thế."
Trần Bình Bình nở nụ cười, giọng hơi khàn khàn: "Vậy ngươi nói xem, tại sao ta không kiểm soát được tình hình?"
"Vốn dĩ ngươi muốn tình hình hỗn loạn một chút, ngươi hận không thể những người trong cung chết sạch." Phạm Nhàn cúi đầu nói nhỏ: "Hoàng đế bệ hạ thả một mồi lửa, nhưng ngươi lại để ngọn lửa ấy cháy quá mạnh... thiêu chết quá nhiều người. Ngươi chỉ hy vọng rằng, cuối cùng trời đất trắng xoá, chỉ còn lại hai người ta và lão đại thu dọn tàn cuộc."
"Vấn đề là, ngươi còn chưa giải thích tại sao ta lại phản bội Hoàng đế bệ hạ? Làm sao ta có năng lực khiến cho cả kinh đô chỉ còn hai người là ngươi và Hòa Thân vương?"
"Ngươi có khả năng đó, ta chưa bao giờ nghi ngờ điều này. Nếu Hoàng đế bệ hạ thực sự chết ở Đại Đông sơn... Viên Hoành Đạo và Ngôn Nhược Hải hoàn toàn chưa phát huy hết vai trò, ngươi đã trực tiếp vứt bỏ Viên Hoành Đạo." Phạm Nhàn nhìn Trần Bình Bình, cảm thấy trong miệng nổi lên một vị kỳ quái, vừa chua vừa đắng: "Còn lý do ngươi phản bội Hoàng đế bệ hạ, trong lòng ta và ngươi đều ngươi rất rõ."
Trần Bình Bình cười ha hả, vỗ tay vào tay vịn xe lăn như đánh vào cây tre rỗng, kêu lên cốc cốc. Ông im lặng rất lâu rồi nhìn chằm chằm vào mắt Phạm Nhàn, như đang nhìn vào một thanh niên cách đây nhiều năm, âm trầm nói: "Chẳng lẽ không nên à?"
Phạm Nhàn im lặng, y hoàn toàn không biết phải trả lời câu này thế nào. Là con người, đương nhiên y không thể nói không nên. Y thậm chí còn kinh ngạc với nỗi nhớ thương sâu sắc và khát vọng trả thù đủ để thiêu rụi tất cả của Trần Bình Bình dành cho Diệp Khinh Mi.
Trần Bình Bình là đại thần thân cận nhất của Hoàng đế, từ nhỏ cũng hầu hạ tại Thành vương phủ. Ông và Diệp Khinh Mi gặp nhau rất muộn, thời gian ở bên nhau chắc chắn cũng không quá dài. Nhưng chỉ vì nữ nhân như khách qua đường trong cuộc đời, mà vị thủ lĩnh đặc vụ hắc ám nhất trong thiên hạ đã giấu một con dao trong lòng suốt hơn hai mươi năm, đâm vào tim ông, đâm vào tim tất cả mọi người.
Trần Bình Bình bỗng mệt mỏi nằm về xe lăn, nói: “Ngươi không hiểu năm đó đâu, ngươi không hiểu đâu.”
Đối với chuyện năm xưa, Phạm Nhàn không tự mình tham gia nên tự nhiên không dám bàn sâu. Y chỉ im lặng, tính toán, nhẫn nhịn, hoàn toàn không biết phải xử lý thế nào. Nếu giữa con người với con người chỉ có thù hận, thế giới có lẽ đơn giản hơn rất nhiều, nhưng quan hệ giữa người với người lại quá phức tạp.
o O o
"Nguyên nhân thứ hai khiến ngươi uống thuốc độc, ta cũng đã hiểu rõ." Phạm Nhàn nhìn đôi mắt bình lặng không chút xao động của Trần Bình Bình, đột nhiên trong lòng nhói lên, cảm thấy việc đời thật sự làm tổn thương tâm thần con người. Y nói: "Ngươi tưởng rằng Hoàng đế bệ hạ không thể quay lại từ Đại Đông sơn, ngươi đã hủy hoại cơ nghiệp của người. Vậy nên ngươi muốn đi theo Hoàng đế bệ hạ xuống Hoàng Tuyền, cũng coi như trọn vẹn nghĩa quân thần."
Trần Bình Bình nhắm mắt lại, nói: "Dù sao ta cũng đã chứng kiến bệ hạ từ thơ ấu trưởng thành tới bậc đế vương. Ta quá hiểu người ấy, một người rất sợ cô đơn. Ta lo ngại người cô độc trên con đường xuống cõi âm, nên muốn đi cùng."
"Cùng hắn?” Giọng nói của Phạm Nhàn trở nên sắc lạnh: "Hắn đã giết quá nhiều người, đường âm ty đâu thiếu bạn đồng hành. Ngươi cần gì phải làm vậy?"
Y lấy lại bình tĩnh, trầm giọng nói: "Huống hồ hắn vẫn chưa chết."
"Giết một người luôn rất khó khăn." Lần đầu tiên Trần Bình Bình thốt ra câu này trước mặt Phạm Nhàn, nhìn y âm u nói: "Ta không bao giờ đánh giá thấp Hoàng đế bệ hạ, nên lúc bày mưu, luôn cực kỳ thận trọng, chuẩn bị kỹ cho mọi kết cục thất bại. Dù thất bại, cũng không để lại sơ hở nào, càng không liên lụy đến ngươi."
Phạm Nhàn nhìn Trần Bình Bình, đột nhiên trong lòng dâng lên cảm giác ngưỡng mộ mãnh liệt. Y quá rành rẽ về ông lão này, nhiều chuyện ông không che giấu y, nên y hiểu rõ Trần Bình Bình hơn cả vị Hoàng đế lão tử của mình ở trong cung.
Trên đời này, chỉ có Trần Bình Bình có thể âm thầm đối phó Hoàng đế bệ hạ mà vẫn che mắt được ngài. Khả năng mưu kế của ông thực sự quá mạnh mẽ, không cần bày mưu tính kế gì, chỉ cần theo dòng thời cuộc, pha lẫn chút màu đen, đã từng khiến Hoàng đế bệ hạ và Khánh Quốc rơi vào tình cảnh nguy khốn.