๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Tĩnh Vương rất hứng thú chuyện Đông Di thành, kéo y sang hỏi kỹ vài chuyện cơ mật. Nhưng hiệp ước còn phải nửa năm nữa mới xong, Phạm Nhàn không tiết lộ được gì, chỉ kể vài chuyện không quan trọng cho lão nông dân này.
Các quan thấp cấp thì không cần che giấu thái độ nịnh nọt, nhưng các vị Thượng thư, Thị lang trong đại sảnh vẫn ra vẻ bình thản, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn ngoảnh mặt làm ngơ, biết bọn họ đang chờ mình nổi giận rồi xem cách xử lý tiếp theo như thế nào.
o O o
Mặt trời dần lặn, tiếng ồn ngoài sân cũng lắng đi. Sau vài chén rượu Tĩnh Vương và Liễu Quốc công cũng thấy nặng đầu, thân thể mệt mỏi nên tìm cớ ra về, không buồn xem tiếp.
Tôn Kính Tu đưa hai người đi rồi quay lại đại sảnh, suy nghĩ một lúc rồi sai người canh ngoài sảnh chính, chú ý động tĩnh.
Hắn cất bước đi vào, xin lỗi các vị đại nhân ngồi ba bàn phòng trên, nói vài câu rồi mới chính thức ngồi xuống vị trí chủ tọa.
Lúc này, đại sảnh dần im lặng. Mọi người tự động dừng đũa, hạ chén, nhìn đồ ăn trước mặt, nở nụ cười đĩnh đạc, biểu hiện rõ khí phái lòng dạ quan gia của mình, chờ xem chuyện tiếp theo.
Trước hết, Tôn Kính Tu rất thành khẩn bày tỏ lòng biết ơn, khen ngợi vân vân, sau đó hắn im lặng ngồi bên cạnh Phạm Nhàn, cực kỳ trầm tĩnh.
Phạm Nhàn hạ mi, chậm rãi buông đũa trong tay xuống. Đôi đũa ngà voi đặt trên gác đũa bằng sứ xanh, phát ra tiếng leng keng nhẹ nhàng.
Tiếng động ấy vang lên, đánh thẳng vào lòng tất cả quan viên.
Không gian chìm trong im lặng khó chịu, toàn bộ đại sảnh trở nên yên tĩnh, so với vẻ náo nhiệt ngoài sân và tiếng nhạc phía hậu viện, thật quá tĩnh lặng.
"Tôn đại nhân làm quan ra sao, bản quan sẽ không nhiều lời." Phạm Nhàn ngẩng đầu, chậm rãi nói: "Bệ hạ cũng có nhiều lời khen ngợi riêng tư."
Nghe thế, các quan viên trên tiệc cảm thấy rất mỉa mai, nếu bệ hạ thực sự yêu quý Phủ doãn Kinh Đô phủ này, Hạ đại nhân đâu thể loan tin đồn như vậy? Có điều... Tiểu Công gia nói riêng tư ư? Hừ, cha con họ nói gì riêng tư, ai mà biết được? Chẳng lẽ bọn họ dám hỏi trước mặt bệ hạ?
"Các vị đại nhân cùng trong triều, ai cũng có lúc gặp khó khăn, mong giúp đỡ lẫn nhau." Lời nói của Phạm Nhàn nghe rất thiếu chuẩn mực, đầu tiên là đề cập tới khó khăn của Tôn Kính Tu, vừa vào đã rơi xuống hạ phong. Hơn nữa, cả cụm từ "giúp đỡ" nghe có vẻ khó coi.
Dẫu vậy, mức độ chuẩn mực còn tùy thuộc vào nhân vật. Cho dù bệ hạ viết những câu thơ tồi lên lưng chó, đám thần tử cũng phải ca ngợi khắp nơi. Vì thế, sau khi Phạm Nhàn nói xong, các đại thần trên tiệc đều vuốt râu gật đầu, cho rằng lời của Tiểu Phạm đại nhân rất đơn giản nhưng sâu sắc, hết sức có lý.
Phạm Nhàn quay sang nhìn vị quan viên bên tay phải và nói: "Ngụy Thượng thư nghĩ thế nào?"
Thượng thư bộ Hộ Ngụy Đông Hành ngày nay cũng từng là quan viên lão luyện trong bộ Hộ, đã gặp Phạm Nhàn không biết bao nhiêu lần mỗi lúc lui tới Phạm phủ bàn bạc công việc. Nhưng giờ đây, hắn có thể kế nhiệm vị trí của Phạm Kiến, không chỉ nhờ thành tích ở bộ Hộ, mà chính xác hơn, là do hắn đứng về phía bệ hạ, giúp bệ hạ tách bộ Hộ ra khỏi vương quốc độc lập của Phạm gia.
Đương nhiên Ngụy Thượng thư biết rõ thái độ hành xử hai năm nay đã chọc giận Tiểu Phạm đại nhân, song sau lưng hắn có Hoàng đế bệ hạ nâng đỡ, nên cũng không quá lo lắng. Trong hai năm qua, Phạm Nhàn cũng chẳng tỏ thái độ bất mãn gì với hắn, dường như cũng thông cảm nỗi khổ tâm của hắn. Chính vì thế, hôm nay Tôn phủ mời khách, biết Phạm Nhàn đến dự, sau khi suy nghĩ kỹ càng, hắn vẫn tới.
Hắn không ngờ Tiểu Phạm đại nhân lại thật sự chọn vấn đề Kinh Đô phủ để gây khó dễ, mà ngay lập tức nhắm vào mình. Trong lòng hắn thầm chấn động, biết Tiểu Phạm đại nhân không ưa mình, nếu không đã chẳng chọn bộ Hộ làm mục tiêu đầu tiên ngay trong bữa tiệc này.
Một cảm giác lạnh buốt dâng lên trong lòng, nhưng Ngụy Thượng thư cũng chẳng còn cách nào khác, suy nghĩ một lúc rồi cười nói: "Lời của Tiểu Công gia rất có lý. bộ Hộ hành sự tuân theo chỉ dụ, tuyệt đối không làm việc lung tung."
Mọi người trong tiệc đều là đám cáo già chìm nổi lâu ngày trong quan trường, tất nhiên hiểu việc Phạm Nhàn nhắc riêng tới Ngụy Thượng thư là có ý gì. Nhưng việc không liên quan tới mình, ai cũng làm ngơ. Không ngờ, trong lời nói của Ngụy Thượng thư không những không nhún nhường Phạm Nhàn chút nào, mà còn nhẹ nhàng đẩy ngược lại, thậm chí không buồn dưa ra một lời hứa hẹn mơ hồ để lấy lòng.
Các quan viên vừa khâm phục dũng khí của Ngụy Thượng thư, vừa lo lắng chuyện sau này, im lặng không nói gì. Hai vị Thượng thư khác giơ đũa lên, âm thầm ra hiệu cho mọi người ăn chậm lại.