๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trời đột ngột đổ mưa, mặc dù không lớn nhưng những hạt mưa rải rác trên cánh cửa gỗ sẫm màu Thái Học, khiến chúng trở nên cực kỳ nổi bật, từ lúc lốm đốm dần dần thấm đều, đá lát đường cũng sắp đọng thành vũng nước.
Một quan viên trẻ tuổi im lặng lấy chiếc áo mưa từ trong xe ra, định choàng lên vai ta. Phạm Nhàn lắc đầu từ chối. Mặc dù y rất thích mặc áo mưa màu đen, dẫn theo thuộc hạ thân tín nhất, xếp thành hình tam giác, lượn ờ như ma quỷ trong đêm thu yên tĩnh ở kinh đô. Nhưng hôm nay là ở Thái Học, y không muốn tỏ ra quá khác thường, khiến cho các học sinh thanh thuần nhiệt huyết hoảng sợ.
Mộc Phong Nhi cầm dù che cho y, đưa vào trong cổng Thái Học.
Lúc này đã là buổi chiều, mặt trời vốn đã nghiêng về phía tây, giờ bị mây đen che phủ, mưa rào quét qua, ánh sáng trở nên càng tăm tối. Cả khoảnh sân rộng lớn tràn ngập không khí thanh u, đi dọc theo hàng cây xanh, quả thật chẳng thấy bóng dáng người nào, trống trãi yên tĩnh đến cùng cực.
Hơn ngàn học sinh Thái Học lúc này vẫn đang lên lớp, Phạm Nhàn với tư cách giáo thụ ở Thái Học, tất nhiên biết rõ, chỉ cau mày suy nghĩ, sao tiếng đọc sách lại ngừng lại trật tự đến thế?
Giống như đàn ong bỗng nhiên đồng loạt hoạt động, hay gió núi ùa vào một khe đá hẹp, trong khoảnh sân yên tĩnh của Thái Học bỗng vang lên tiếng ù ù, âm thanh càng lúc càng lớn, hóa ra là tiếng bàn tán cười đùa hỗn tạp của vô số người.
Tan học rồi, vài trăm sĩ tử trẻ tuổi cùng lúc đi ra từ các nơi trong sân Thái Học, đổ ra lối đi rộng lớn giữa sân, lít nha lít nhít, một luồng sinh khí mới mẻ bỗng chốc tràn ngập không gian.
Có những thanh niên quên mang dù, hò hét vui sướng nhảy cẫng lên trên lát đá xanh ướt đẫm, xông thẳng qua tầng tầng màn mưa, chạy về hướng học xá. Nhiều học sinh thong thả hơn, nở nụ cười bình thản, cầm dù đi bên cạnh. Trong khoảnh khắc, cả sân nở rộ đủ loại hoa dù đủ màu, chỉ là không có màu sắc rực rỡ nào, phần lớn đều là màu xám nhạt.
Kết quả là Phạm Nhàn vốn không muốn khoe mẽ, nhưng vì cái dù đen khá lớn trên đầu mà trở thành điểm nhấn lạ lùng giữa rừng ô mờ nhạt, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
"Tiểu Phạm đại nhân!"
"Thầy!"
"Tiên sinh!"
Các học sinh vui mừng vây quanh, liên tục hành lễ với Phạm Nhàn. Phần lớn các học sinh chỉ từng thấy y từ xa, còn một số may mắn được y tổ chức biên soạn kinh sử của Trang đại gia, nên gọi càng thêm hăng hái.
May mà không gây ra tắc nghẽn gì, có lẽ những học sinh này đều biết Phạm Nhàn bận rộn chính sự trong triều, hơn nữa gần đây còn bận việc lớn ở Đông Di thành, nên ai nấy đè nén vui sướng trong lòng, sau khi hành lễ hỏi han xong xuôi là nhường đường ở giữa.
Phạm Nhàn gật đầu mỉm cười, lại nói vài câu với các học sinh và giáo thụ quen biết, ngẩng đầu nhìn bầu trời, cũng không dám chần chừ thêm, lên tiếng chào rồi đi vào khoảng sân yên tĩnh phía trong.
Sau lưng y, các học sinh Thái Học không kiềm chế được phấn khích, tò mò bàn tán sôi nổi, đoán xem hôm nay Tiểu Phạm đại nhân đến Thái Học có việc gì, có phải chuyện Đông Di thành hay không, Hoàng đế bệ hạ sẽ trả Tiểu Phạm đại nhân về Thái Học, cho phép người tiếp tục giảng bài hay chăng?
o O o
Thu ô lại, để bên cạnh cửa, một dòng nước mát lạnh từ mũi ô chảy xuống, viết thành một chữ đại trên bậc cửa gỗ cao. Phạm Nhàn nhận lấy khăn lông từ tay giáo viên, lau qua loa mái tóc ẩm ướt rồi bước vào trong, cúi chào vị Đại học sĩ ngồi sau bàn: “Đến thăm ngài.”
Hồ Đại học sĩ tháo kính mắt trên mũi xuống, nghi ngờ nhìn y một lúc mới nhận ra là ai, cười nói: “Hiếm khi ta không phải ở trong gian phòng kia, định tìm chỗ thanh vắng nghỉ ngơi, ngươi không thể để ta yên một chút được sao?”
Hiện nay, Môn Hạ Trung Thư do Hồ Đại học sĩ cầm đầu. Tuổi tác của Hoàng đế bệ hạ dần cao, sức lực tất nhiên không bằng thời kỳ trung niên sung mãn, hơn nữa, dường như vị quân vương này cũng suy nghĩ thông suốt, giao phó nhiều việc chính sự cho Môn Hạ Trung Thư, không phải việc gì cũng tự mình cân nhắc. Cứ như vậy, quyền lực của Môn Hạ Trung Thư được mở rộng thêm phần nào, công việc thì bận rộn vô cùng. Theo lời đánh giá của một số quan lại tinh tường, Môn Hạ Trung Thư ngày nay đã dần biến thành Tướng phủ thời xưa, còn quyền lực trong tay thủ lĩnh Đại học sĩ - Hồ Đại học sĩ cũng giống như Lâm Nhược Phủ thuở trước.
Phạm Nhàn không tin điều đó. Hoàng đế phải khó nhọc lắm mới hạ bệ được lão nhạc phụ của mình, tất nhiên sẽ không cho phép xuất hiện thêm một Lâm Nhược Phủ thứ hai. Nhưng y cũng biết Hồ Đại học sĩ hằng ngày bận rộn chính sự, thực sự vất vả. Hắn bước tới cười, lại cúi đầu lễ một lần nữa, nói: "Nếu không phải việc trọng đại, cũng không dám đến làm phiền ngài."