๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong ánh mắt Hạ Tông Vĩ không có vẻ oán độc, chỉ có lạnh lùng tự giễu cùng vô cảm. Hắn rời khỏi khu vườn xuân hỗn loạn, quay trở lại thư phòng. Bố trí trong thư phòng khá đơn giản, nhưng trên hai bên giá sách, lại chất đống vô số sách vở và sổ sách.
Hắn đi đến bên cạnh giá sách, trầm ngâm một lát, rút ra một quyển sổ nhỏ từ một vị trí kín đáo rồi ngồi xuống bên bàn đọc sách, bắt đầu kiểm tra cẩn thận.
Quyển sổ nhỏ này được bộ Lễ và cung đình thống kê sau khi kinh đô phản loạn, ghi lại danh sách tử vong của phe Đại Đông sơn. Hạ Tông Vĩ cai quản Đô Sát viện, lại được Hoàng đế bệ hạ tín nhiệm, đã lấy được quyển sổ mục lục này vào tay từ lâu. Hắn cũng đã đọc không biết bao nhiêu lần trong căn phòng yên tĩnh này.
Trang thứ ba và trang thứ bốn mươi hai bị nhăn nhúm nhiều nhất, có vẻ cũng là những trang hắn lật nhiều nhất. Trên hai trang này lần lượt ghi tên một trăm người thuộc Hổ Vệ hy sinh và nhân viên Giám Sát viện tử trận tại khu vực Đông Sơn, nổi bật là hai cái tên rất dễ nhận ra.
Một là Cao Đạt, một là Vương Khải Niên.
Cho dù là quyển sổ nhỏ này, bản tổng kết cuối cùng của bộ Lễ, báo cáo công trạng của Giám Sát viện, hay quyết định cuối cùng của cung đình, tất cả đều khẳng định cái chết của hai người.
Có điều Hạ Tông Vĩ không tin. Từ lâu trước đây, hắn không tin hai người đó đã chết, cho dù sau này xác nhận trong số thi thể thu gom trên Đại Đông sơn có hai người đó, nhưng hắn vẫn không tin, bởi Giám Sát viện có thể dễ dàng giả mạo điều này.
Như đã nói, Hạ Tông Vĩ hiểu Phạm Nhàn hơn chính Hoàng đế bệ hạ, chính những chi tiết nhỏ trong những năm gần đây khiến hắn nghi ngờ. Trước hết, Cao Đạt và Vương Khải Niên là những trợ thủ thân tín nhất của Phạm Nhàn, không thể chết mờ nhạt như vậy được. Trong mắt Hoàng đế bệ hạ, hai người họ chỉ là những nhân vật vô danh ti tiện, nhưng với Hạ Tông Vĩ, hai người này có vị trí quan trọng riêng.
Tiếp theo, mấy năm qua hắn luôn âm thầm theo dõi Phạm Nhàn, chăm chú từng cử chỉ động tác của người này, kể cả lần trước Phạm Nhàn dẫn theo Phạm Nhược Nhược cùng quan viên Giám Sát viện đi tế bái. Không lâu sau, hắn cũng đã nghe đồn và từng đích thân điều tra một chuyến.
Giống những năm trước, Phạm Nhàn vẫn thong dong thanh nhã đến tế bái. Điều quan trọng nhất là trước hai ngôi mộ có tên Vương Khải Niên và Cao Đạt, Phạm Nhàn không hề dừng lại đốt tiền giấy.
Phạm Nhàn là người cực kỳ bao che khuyết điểm và quý trọng thuộc hạ, đặc biệt là những tâm phúc đã khuất như thế này, theo lý mà nói, không thể chỉ được đối xử như vậy.
Điều cuối cùng khiến Hạ Tông Vĩ kiên quyết phán đoán hai người kia không chết chính là một chi tiết nhỏ khác. Khi bắt đầu nghi ngờ, hắn đã huy động Đô Sát viện âm thầm theo dõi việc trợ cấp an ủi của Giám Sát viện. Cao Đạt độc thân cả đời nên cái chết của hắn cũng đầu xuôi đuôi lọt, nhưng Vương Khải Niên là tổng đầu mục của Giám Sát viện cắm bên Bắc Tề, có vợ có con có nhà cửa, Giám Sát viện vẫn trợ cấp hàng năm nhưng chưa ai biết rõ ai là người nhận.
Điều quan trọng hơn cả là sau khi Vương Khải Niên mất, nghe đồn cả nhà hắn dời về quê, nhưng tại quê hương nhà họ Vương lại chẳng ai thấy bóng dáng gia đình hắn.
Nếu Vương Khải Niên thực sự đã mất, chắc chắn Phạm Nhàn sẽ chu cấp cho gia đình hắn. Với tính cách của y, tuyệt đối không để bà phụ và con gái của Vương Khải Niên lang thang cơ cực trên đời.
o O o
Năm đó Vương Khải Niên không chết, tất nhiên Cao Đạt cũng không chết. Nhưng hai người chưa chết, vì sao thi thể lại ở trên Đại Đông sơn? Tại sao Giám Sát viện lại giúp họ che giấu? Trên đỉnh Đại Đông sơn, cả trăm Hổ Vệ nhuốm máu ngăn lưỡi kiếm, Cao Đạt ở giữa trận sao lại không chết? Hay hắn bỏ chạy giữa trận? Trước đó Vương Khải Niên hầu hạ bên bệ hạ, nếu không chết sao không thấy bóng dáng sau này? Hay khi Hoàng đế bệ hạ lâm nguy, lão đã tháo chạy?
Hạ Tông Vĩ chậm rãi đóng quyển sách lại, khẽ mỉm cười, thầm nghĩ Tiểu Phạm đại nhân huấn luyện thuộc hạ giỏi quá, đúng thời khắc quan trọng là chạy nhanh hơn ai cả, coi trọng bản thân hơn bất cứ điều gì.
Đây là tội đại nghịch bất đạo, tội đáng lăng trì xử tử. Hạ Tông Vĩ quá rõ tính cách của Hoàng đế bệ hạ, chỉ cần có người dám phản bội và đặt mạng sống của mình lên trên sự an nguy của ngài, chắc chắn ngài sẽ nổi cơn thịnh nộ, tâm can tàn nhẫn.
Hơn nữa, nếu Vương Khải Niên và Cao Đạt bị bắt về, tất nhiên khó thoát đường chết. Vậy Giám Sát viện thì sao? Phạm Nhàn thì sao?
Hạ Tông Vĩ hít sâu một hơi, gương mặt trẻ tuổi thoáng chốc lộ vẻ nghiêm nghị và đầy sát khí.