๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong phòng chỉ còn Hạ Tông Vĩ và vị mưu sĩ cao tuổi, không khí yên tĩnh. Sau một lúc im lặng, Hạ Tông Vĩ lên tiếng: "Nếu thực sự bắt được Vương Khải Niên và Cao Đạt còn sống về kinh đô, ngươi nghĩ sau đó tình hình sẽ thế nào?"
"Chắc chắn Tiểu Phạm đại nhân phải bảo vệ hai người đó." Mưu sĩ cúi đầu nói: "Với tính khí của Hoàng đế bệ hạ, nếu việc không làm lớn, có thể sẽ nể mặt Tiểu Phạm đại nhân, che đậy chuyện này."
"Ý của ngươi là nói... cho dù hai người kia phạm tội khi quân, Bệ hạ cũng sẽ tha cho chúng?" Ánh mắt Hạ Tông Vĩ lóe lên hàn quang, giọng nói lạnh lẽo, trong lòng sinh ra cảm giác phức tạp. Nếu bệ hạ thực sự khoan dung đến mức tha cho hai người đó, vậy thì những nỗ lực của mình còn có ý nghĩa gì?
"Điều quan trọng là phải xem Tiểu Phạm đại nhân sẽ trả giá những gì cho hai thuộc hạ này." Mưu sĩ cười khổ đáp: "Ai cũng biết, Tiểu Phạm đại nhân rất tốt với thuộc hạ. Nếu hắn thực sự xé rách mặt nạ, quyết bảo vệ hai người đó, Bệ hạ sẽ làm sao? Có giết hắn không? Đại nhân đừng quên, dù sao Tiểu Phạm đại nhân vẫn là con ruột của bệ hạ."
"Con ruột ư?" Hạ Tông Vĩ chậm rãi nhắm mắt lại, "Thái tử và Nhị hoàng tử cũng là con ruột của bệ hạ."
"Điều đó không sai, nhưng mà... Thái tử và Nhị hoàng tử không có lấy được Đông Di thành mà không đổ máu như Tiểu Phạm đại nhân." Giọng nói của mưu sĩ run rẩy khi nhắc đến Nhị hoàng tử rồi nhỏ giọng nói tiếp: "Một vùng đất đổi lấy hai mạng người, chút lòng khoan dung đó của bệ hạ vẫn còn."
"Đương nhiên..." Mưu sĩ liếc nhìn Hạ Tông Vĩ vẻ mặt thất vọng, lạnh lùng nói: "... cho dù không thể chia rẽ bệ hạ và Tiểu Phạm đại nhân, ít ra cũng có thể gieo một mầm mống nghi ngờ vào lòng bệ hạ."
Hạ Tông Vĩ lắc đầu, mở mắt chăm chú nhìn vào mưu sĩ trước mặt, nói: "Phạm Vô Cứu, ngươi vốn là một trong Bát Gia Tướng dưới trướng Nhị hoàng tử, vì cái chết của hắn ta mà một đêm bạc đầu, bấy giờ mới đến quy thuận ta. Mục tiêu của hai ta rất nhất trí, nên ngươi cũng biết rõ, nếu Phạm Nhàn không chết, chính là ta chết. Muốn báo thù cho Nhị hoàng tử, phải nhớ rằng một mầm mống nghi ngờ thôi là chưa đủ."
Hóa ra vị mưu sĩ mặt mày già dặn tưởng chừng đã ngoài năm mươi này chính là một trong Bát Gia Tướng dưới trướng Nhị hoàng tử năm xưa - Phạm Vô Cứu! Khi Nhị hoàng tử và Phạm Nhàn giao chiến trong kinh đô, Bát Gia Tướng gần chết sạch, nhưng Phạm Vô Cứu đã sớm nhận ra không thể ngăn cản Phạm Nhàn, can gián Nhị hoàng tử nhưng vô ích, buồn bã ra đi.
Không ngờ nhiều năm sau, Nhị hoàng tử tự sát, Phạm Vô Cứu quay lại kinh đô và quy phục dưới trướng Hạ Tông Vĩ, hết lòng trả thù cho Nhị hoàng tử.
Sau một hồi im lặng, Phạm Vô Cứu nhẹ nhàng nói: "Muốn làm lớn chuyện này, không thể tiến hành âm thầm, phải làm cho toàn bộ triều đình biết. Bệ hạ rất coi trọng thể diện, đến lúc đó cho dù Tiểu Phạm đại nhân mạnh mẽ đến đâu cũng không ngăn được thanh đao giết người trong tay Bệ hạ."
"Nếu lần này Bệ hạ thực sự giết chết Vương Khải Niên và Cao Đạt, ta rất tò mò Phạm Nhàn sẽ phản ứng ra sao." Hạ Tông Vĩ bật cười nói: "Hơn nữa ngoài bệ hạ, ta không nghĩ ra ai có thể vượt qua màn che của Giám Sát viện để tìm ra hai người đó trong biển người rộng lớn này."
"Nhưng có một vấn đề quan trọng nhất." Phạm Vô Cứu bình thản nhìn thẳng vào mắt Hạ Tông Vĩ: "Nếu đại nhân muốn âm thầm tâu báo với bệ hạ, bản thân ngài cũng sẽ gánh chịu rủi ro cực lớn."
"Ồ, tại sao vậy?" Hạ Tông Vĩ không hề hoảng hốt, chỉ lạnh lùng hỏi.
"Bởi vì đại nhân không có bằng chứng thực tế, chỉ có một số suy đoán và phân tích. Dĩ nhiên, chỉ dựa vào những suy đoán và phân tích đó cũng đủ khiến bệ hạ nghi ngờ." Phạm Vô Cứu nhìn hắn thêm lần nữa rồi nói nhỏ: "Bệ hạ sẽ nghi ngờ Tiểu Phạm đại nhân... Nhưng cũng sẽ nghi ngờ đại nhân."
"Ta trung thành với triều đình, tận trung với bệ hạ, bệ hạ nghi ta điều gì?" Hạ Tông Vĩ siết chặt đôi môi, nói nhỏ.
"Bệ hạ sẽ nghi ngờ Đại nhân cố ý gây xích mích mối quan hệ giữa người và Tiểu Phạm đại nhân."
Hạ Tông Vĩ im lặng một lúc lâu rồi nói nhỏ: "Nếu bệ hạ thực sự sinh nghi, không còn che chở cho ta nữa, ngươi nghĩ ta sẽ phải đối mặt với kết cục thế nào?"
"Nếu bệ hạ không ưa ai đó, có vô số cách xử lý. Ta nghĩ rất có thể sau ba năm nữa, đại nhân sẽ bị bệ hạ tìm cớ đày ra ngoài kinh đô, làm một chức vụ xa xôi nào đó rồi cả đời chỉ có thể sống qua ngày." Phạm Vô Cứu bình thản nói.
Hạ Tông Vĩ nở nụ cười cay đắng, thở dài, đôi mắt đầy quyết tâm: "Nếu ta ra tay, tương lai có thể sẽ bị quét sạch, nhưng nếu không ra tay, tương lai chỉ có thể tan xương nát thịt. Ngươi chọn cái nào?"