๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Cho dù là Hạ Tê Phi cầm quyền Hạ Minh Ký, hay là Tân Minh gia hiện giờ, đều âm thầm ủng hộ Phạm Nhàn hết mức, thậm chí ngay cả đệ đệ Phạm Tư Triệt ở phương bắc dưới sự giám sát ngặt nghèo của hoàng tộc Bắc Tề cũng chuyển về một lượng lớn ngân phiếu, nhưng Phạm Nhàn vẫn cảm thấy thiếu hụt.
Tiểu Phạm đại nhân thiếu tiền? Lời đồn này mà lan ra bên ngoài chỉ sợ sẽ thành trò cười. Nhưng đây là sự thật, cũng nói lên rằng sự nghiệp mà Phạm Nhàn đã bí mật tiến hành trong ba năm qua hoàn toàn là cái hố đen nuốt tiền không đáy.
Quan Vũ Mị đã đứng dậy, cẩn thận từng chút một nhìn Phạm Nhàn một cái. Cô và Hạ Tê Phi đều biết những năm gần đây Tiểu Phạm đại nhân tiêu tiền nhiều, nhưng không rõ số tiền đó đổ vào đâu. Hơn nữa hai năm trước còn đỡ, nhờ bọn thuộc hạ của Phạm Nhàn cũng gượng chống được, chỉ là cách đây hai ngày đột nhiên có tin nói năm nay cần một số tiền lớn, khiến bọn họ không kịp trở tay.
Khoản bạc này quá lớn, cho dù cho Hạ Tê Phi và Phạm Tư Triệt có thời gian chuẩn bị, cũng không chắc có thể huy động được.
"Tin tức đến quá muộn, chỉ kịp báo cho Tôn gia và Hùng gia, nhưng vì không thể nói rõ với đối phương số tiền này dùng vào việc gì, nên họ không chịu nhả ra." Quan Vũ Mị hơi căng thẳng đáp: "Hai vị đương gia đang ở Sa Châu, không xa Vị Châu, đại nhân có muốn gặp không?"
"Không cần." Phạm Nhàn lắc đầu, "Việc này cần phải giữ bí mật, có điều hiện giờ đã mở miệng đòi bạc nhà Tôn Hùng, sớm muộn gì cũng bại lộ. Cũng tại ta quá vội vàng, cần suy nghĩ thêm."
Quan Vũ Mị thở phào nhẹ nhõm. Thực tế, âm thầm điều chuyển nhiều tiền như vậy dù có Phạm Nhàn giúp đỡ cũng khó tránh khỏi giám sát của triều đình. Điều khiến Quan Vũ Mị lo sợ nhất là Tiểu Phạm đại nhân tiêu tốn nhiều tiền thế mà vẫn giấu diếm triều đình, chẳng lẽ đang âm thầm tổ chức tư quân, chuẩn bị làm phản? Nếu không với địa vị và gia sản hiện tại, Tiểu Phạm đại nhân không thể làm ra chuyện điên rồ như vậy.
"Nói với hai nhà Tôn Hùng, không nên nhắc đến ta." Phạm Nhàn hơi nhíu mày nói: "Nói là đường dây buôn lậu phương bắc gặp vấn đề, triều đình Bắc Tề đột ngột tịch thu hết hàng hóa, Minh gia phải hoàn lại ngân khố, lại có khoản lưu thông, nên trong lúc gấp rút cần hai nhà hỗ trợ một số tiền lớn."
Đây cũng là một cái cớ rất tốt, hiện giờ chỉ có hai triều đình phương nam và phương bắc mới có thể khiến Minh gia ở Giang Nam đột nhiên thiệt hại một số tiền lớn như vậy. Nhưng Quan Vũ Mị lại nhíu mày hỏi: "Có điều triều đình phương bắc có rất nhiều gian tế, cho dù đường dây của Giám Sát viện có thể che giấu được nhưng vẫn có các kênh tình báo khác sẽ phản hồi lại, phía Bắc Tề hoàn toàn không có động tĩnh gì..." Cô thở dài buồn bã nói: "Trừ khi để triều đình Bắc Tề phối hợp diễn kịch với chúng ta."
Nói xong câu đó, cô cũng tự cười nhạo bản thân. Nam Khánh và Bắc Tề đối địch đã lâu, quan hệ thân thiết giữa Tiểu Phạm đại nhân với phương bắc cũng đổ vỡ hoàn toàn từ trận chiến Tây Lương năm ngoái. Hơn nữa việc Đông Di thành thuộc về ai bây giờ đã là chuyện thiên hạ đều biết, người Bắc Tề càng thêm căm hận Phạm Nhàn, làm sao có thể phối hợp diễn kịch với y?
"Diễn kịch cũng được." Phạm Nhàn mỉm cười nói: "Ta sẽ nhờ Tiểu Hoàng đế Bắc Tề giúp ta diễn hay vở kịch này, qua mắt được triều đình, lại cho hai nhà Tôn Hùng một lý do đáng tin cậy, ngươi thấy thế nào?"
Trong lòng Quan Vũ Mị kinh hãi, càng thấy khó mà hiểu được Tiểu Phạm đại nhân. Rõ ràng chỉ y như đùa cợt mà nói ra câu bảo Hoàng đế Bắc Tề phối hợp diễn kịch.
"Ta sẽ ở lại Vị Châu một đêm, người của hai nhà Tôn Hùng mà đến thì ngươi chiêu đãi một chút." Phạm Nhàn cầm chén trà lên.
Quan Vũ Mị cáo lui ra ngoài. Nhưng phòng không yên tĩnh bao lâu, một người mặc áo đen xuất hiện như u linh ở góc phòng, sau lưng đeo một thanh đao dài, tuy đao vẫn trong vỏ nhưng toát lên cảm giác nguy hiểm bất thường.
Phạm Nhàn nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: "Sao đột nhiên cần nhiều bạc đến thế?"
Đao khách áo đen vẫn đứng trong góc tối, cười nói bằng giọng khàn khàn: "Xây dựng đến giai đoạn sau luôn chi tiêu rất nhanh... Đó là nguyên văn lời của Thượng thư đại nhân."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Lông mày Phạm Nhàn nhíu lại, nhìn người trong bóng tối, do dự một lát rồi hỏi: "Sao ngươi vui vẻ thế? Mặc dù gặp nhau ít lần nhưng ta thật sự có phần không quen."
Đao khách trong bóng tối cúi người, cười nói: "Bản tính ta vẫn luôn ngả ngớn như vậy, mong Tiểu Phạm đại nhân thứ lỗi."
"Ngả ngớn?" Phạm Nhàn cau mày nói: "Chẳng trách năm đó ham chơi gây ra rắc rối lớn như vậy, trong cung đã chỉ đích danh trừ khử ngươi."