๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Đế vương vô tình." Phạm Kiến cảnh báo: "Đặc biệt bây giờ con có quá nhiều quyền lực, thậm chí có thể uy hiếp ngai vàng của Khánh Quốc. Nếu Hoàng đế phát hiện trong lòng con có điều gì đó khác thường, nhất định sẽ huy động toàn bộ sức mạnh trong tay để tiêu diệt con."
Phạm Nhàn im lặng, biết lời phụ thân nói là đúng. Trong những năm qua, vấn đề lớn nhất của y là chưa bao giờ quyết định rõ ràng mục đích của mình - cho dù là báo thù cho Diệp Khinh Mi, hay xóa bỏ quá khứ để trở thành đại thần bên ngai vàng, y đều phải quyết định thật sớm. Nhưng bây giờ tâm trí lung lay, hai đầu bối rối, thực sự quá mức khó xử.
"Đây là vấn đề mà bất cứ ai cũng rất khó giải quyết." Y cười khổ nói, trong lòng suy nghĩ, kiếp trước chỉ thấy xung đột và giằng xé nội tâm kịch tính đến vậy trong các vở kịch của Shakespeare. Đâu ngờ kịch bản cha giết mẹ, con ở giữa lại thực sự xảy ra với bản thân.
Phạm Kiến nhìn y bằng ánh mắt kỳ dị, im lặng một lúc rồi nói: "Thực ra sau khi Trần Bình Bình xác nhận chuyện đó, sau khi vi phụ cũng đoán ra, ta và hắn cũng từng bàn luận về vấn đề của con. Nhưng chúng ta thực sự không nghĩ đó là vấn đề khó giải quyết."
Phạm Nhàn hơi khó hiểu với câu nói này.
Phạm Kiến nhìn y, ánh mắt ngày càng dịu dàng, thở dài: "An Chi, con thực sự là người khác thường. Ta vốn tưởng rằng, con chưa từng gặp mẹ ruột, nhưng từ nhỏ lại được Hoàng đế bệ hạ che chở, bệ hạ lại đối xử rất tốt với con... Theo lý mà nói, con không có tình cảm sâu đậm gì với Tiểu Diệp Tử, cho dù biết chuyện đau thương ngày ấy cũng không nên vì mẫu thân mà nảy sinh ý định trả thù Hoàng đế bệ hạ."
Phạm Kiến không nhịn được lắc đầu: "Có lúc thực sự không hiểu nổi con."
Đúng vậy, Phạm Nhàn chưa từng gặp Diệp Khinh Mi, không được cô dưỡng dục khôn lớn, Hoàng đế bệ hạ đối xử với y cũng tốt...
"Thù giết mẹ, không đội trời chung?" Phạm Nhàn nói nhỏ tự giễu: "Dĩ nhiên cha cũng biết, con không thể vì lý do đó mà quyết định."
Là vì khí tức của Diệp Khinh Mi trên thế giới này khiến Phạm Nhàn cảm thấy quen thuộc, gần gũi đến thế. Có lẽ không liên quan tình mẫu tử, chỉ là hai linh hồn cộng hưởng, trong thế giới xa lạ náo nhiệt này đột nhiên tiếp cận lẫn nhau.
Đối với Phạm Nhàn, Diệp Khinh Mi là người đi trước, từng đến rồi ra đi... một thực thể giống hệt y.
"Bất công."
Phạm Nhàn nhìn phụ thân, không biết vì sao trong lòng đau nhói, tiếp tục nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng tới khó tả: “Nếu cứ bỏ qua như vậy, có phải quá bất công với mẫu thân không?”
Phạm Thượng thư trầm tư một hồi lâu mới nói: "Quả thật là bất công."
o O o
Có lẽ chính vì hai chữ bất công, lão thọt kia ở Giám Sát viện kiên trì ẩn nhẫn hai mươi năm, trù tính hai mươi năm, rất cẩn thận mà lại kỳ diệu bám theo đại thế giữa thiên hạ và triều đình, bỏ ra vô số tâm huyết, từ từ đẩy từng bề tôi của Hoàng đế bệ hạ đến phe đối lập với người.
Chính như câu nói thiên hạ có chó, Bình Bình xua đuổi, cuối cùng lão thọt cũng thành công. Toàn bộ sự việc xảy ra trong bảy năm Khánh Lịch đều là âm mưu tính toán từ lâu, chờ đợi thời cơ bùng nổ. Tất cả đều nằm trong lòng lão thọt ấy. Tình thế khi đó Hoàng đế bệ hạ của Khánh Quốc đối diện với nguy hiểm lớn nhất đời người. Đại Đông sơn mây gió tập hợp.
Có điều, Hoàng đế vẫn sống sót quay trở lại từ Đại Đông sơn, hai chữ công bằng mà Trần Bình Bình tìm kiếm cũng trở thành ảo ảnh, lão cũng không thể tìm thấy cơ hội thứ hai.
"Ta cần phải sắp xếp cho Trần Bình Bình trước đã." Phạm Nhàn đã thoát khỏi cảm xúc ban nãy, nhìn phụ thân nhẹ nhàng nói: "Trong số các vị lão chiến hữu ngày xưa, người chết thì đã chết, kẻ phản bội thì đã phản bội, những ai còn vẫy vùng thì vẫn đang vẫy vùng. Viện trưởng khác với phụ thân, ngài ấy vẫn chưa bao giờ cam lòng, nên hai năm qua vẫn kiên trì ở lại kinh đô."
"Giờ con đã nhậm chức Viện trưởng, có vẻ như Hoàng đế bệ hạ vẫn muốn cho lũ già chúng ta một con đường sống sót." Phạm Kiến cười hiền hòa nói: "Chỉ cần không có biến cố gì, Hoàng đế bệ hạ sẽ thả con chó già kia rời kinh đô, con không cần lo lắng."
Trong lòng Phạm Nhàn dâng lên một chút bất an, nhưng không biết bất an này từ đâu mà đến, chỉ cảm thấy việc này hẳn không đơn giản như vậy. Trong kế hoạch ban đầu, sau khi Trần Bình Bình và phụ thân đều rời xa kinh đô, y sẽ ở lại một mình đối đầu với Hoàng đế bệ hạ.
Dùng việc Đông Di thành để ngăn trở bước chân bệ hạ trong hai năm, lắng nghe lời nói và quan sát hành động, cũng có thể xem là một cử chỉ ổn thỏa.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑