๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Con không biết." Phạm Nhàn lặp lại: "Nhưng sống còn có những việc phải làm, dù thất bại thì đã sao? Hoàng đế bệ hạ rất mạnh nhưng nếu muốn giết con cũng không đơn giản."
Y cười cay đắng: "Trừ khi hắn bỏ hoàng cung, vứt bỏ triều chính đuổi giết con khắp nơi."
Phạm Thượng thư mỉm cười: "Việc đó không phù hợp tính cách của hắn. Nhưng con là thần tử mà hắn tin tưởng và sủng ái nhất, nếu phát hiện con phản bội, cơn thịnh nộ sẽ khiến hắn làm đủ thứ chuyện, không có gì đáng ngạc nhiên."
"Vậy con chỉ biết cầu trời phù hộ." Phạm Nhàn nói nhỏ: "Cho nên, trước khi Ngũ Trúc thúc về, con không muốn chống đối Hoàng đế bệ hạ."
Phạm Thượng thư cũng mỉm cười, cuối cùng cũng hiểu tại sao hai năm qua y luôn băn khoăn không yên, không chỉ vì bị kẹt trong mâu thuẫn đạo đức mà còn vì đang chờ đợi, phải kéo dài thời gian.
Nếu nói lòng tự tin vững chắc của Hoàng đế là nhờ sức mạnh quốc gia của Khánh Quốc, nguồn tài lực vô tận từ Nội Khố, mưu kế nắm quyền thiên hạ cùng với tu vi Đại tông sư cường đại của bản thân.
Thì lòng tự tin của Phạm Nhàn đến từ bộ phận Giám Sát viện của mình, đầu óc có đủ thông tin để tái thiết một Nội Khố, túi có đủ tiền để tái thiết một Nội Khố, và... vị Ngũ Trúc hùng mạnh kia.
"Hy vọng Diệp Lưu Vân thực sự đã ra khơi." Phạm Thượng thư nhìn Phạm Nhàn đầy thâm ý.
Phạm Nhàn im lặng một lúc, hiểu ý phụ thân muốn nhắc nhở gì, sau đó nói: "Con cũng hy vọng như vậy."
o O o
Phạm Nhàn chỉ ở Thập Gia thôn một ngày, bí mật gặp mấy vị chưởng quỹ Diệp gia của Khánh Dư đường được cứu khỏi kinh đô, cả hai bên đều thổn thức không ngớt. Mặc dù trong hồ sơ triều đình, mấy ông lão chưởng quỹ này đã chết, nhưng vẫn còn thân nhân ở kinh đô, bạn bè trong tam đại phường, nên Phạm Nhàn lo họ sẽ có ý định khác khi ở lại đây.
Nhưng sau khi gặp mặt, y mới biết các ông lão chưởng quỹ rất hăng hái tái thiết Nội Khố, thậm chí muốn hiến trọn phần đời còn lại cho việc này.
Đương nhiên, với những lão chưởng quỹ Diệp gia, điều này không liên quan gì đến Nội Khố, họ cũng không quan tâm sức mạnh Khánh Quốc bị suy giảm như thế nào. Họ chỉ nghĩ đó vốn là tài sản của Diệp gia, bị hoàng tộc Khánh Quốc vô sỉ cướp đoạt, giờ thiếu gia muốn xây dựng lại Diệp gia, họ cũng hăng hái tình nguyện.
Phạm Nhàn cùng các lão chưởng quỹ kiểm tra lại quy trình tam đại phường, xác nhận khả năng trong tương lai của Thập Gia thôn, hoàn thành mục đích chuyến đi. Đến chiều, y cúi chào từ biệt phụ thân rồi một mình rời khỏi làng, bước vào sơn cốc sâu thẳm.
Đứng giữa sườn núi, quay đầu nhìn lại, trong sơn cốc đã tối om, ánh đèn dần thắp sáng như sao trên trời. Y ngước nhìn bầu trời đầy sao, giống hệt đèn đuốc cõi nhân gian, ánh sao lung linh, không biết từ trên trời rơi xuống hay từ dưới đất dâng lên, đẹp đẽ đến cực điểm.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đông Di thành.
Dưới chân gò núi ngoài thành, ngôi nhà tranh màu vàng đất vẫn im lìm như xưa. Không có kiếm quang, không có tiếng lưỡi kiếm xé gió, chỉ toàn vẻ yên tĩnh. Lúc này đã vào giữa xuân gần hạ, ánh nắng gay gắt chiếu rọi mặt biển phía đông, bốc hơi nước lên khắp mọi nơi, khiến cả Đông Di thành chìm trong không khí ẩm ướt nóng bức. May thay gió biển thổi quanh năm, giúp phần nào xua tan cái nóng.
Sau trận Đại Đông sơn cách đây ba năm, nơi đệ tử Kiếm Lư luyện kiếm đã được chuyển ra ngoài, không ai dám làm phiền Kiếm Thánh đại nhân đang dưỡng thương ở sâu bên trong, nên giờ đây nơi này mới yên tĩnh đến thế. Không khí ẩm ướt vô hình dần lạnh đi theo hoàng hôn buông xuống, kết tụ thành sương long lanh trên mảnh vỡ kiếm thép.
Ánh chiều đỏ nhạt dần lan vào sâu trong Kiếm Lư, rọi vào hố kiếm, chiếu rõ từng giọt nước long lanh trên thân kiếm, ngấm màu đỏ như máu.
Không biết từ đâu bay tới vài con ruồi, tò mò quấn quanh hố kiếm, kêu ong ong khó chịu. Chúng không biết những thanh kiếm trong hố có địa vị và danh tiếng thế nào trên đời, chỉ nhìn chằm chằm vào những giọt nước đỏ trên kiếm, tự hỏi sao không có mùi máu tanh như mong đợi.
Trời nóng nên khí lạnh tự nhiên trong mộ kiếm cũng nhạt đi nhiều, những con ruồi mới dám bay lượn ở đây. Nhưng căn phòng tối bên cạnh lại rét buốt, có lẽ vì không được ánh sáng chiếu vào, hay vì người nằm trên giường dần hướng đến cái chết, toả ra một luồng khí lạnh khiến lòng người đông cứng.
Trong phòng không có ruồi, nhện, mạng nhện hay muỗi dám đốt người được đắp chăn kia. Nhưng ở góc tường trắng phau, có một con muỗi chân dài lớn bằng móng tay, nhìn chằm chằm vào người đó.
Con muỗi run lẩy bẩy, đôi cánh trong suốt thỉnh thoảng ve vuốt thân hình đang dần khô héo, nhắc nhở bản thân vẫn còn sống. Hai chân dài cũng rất yếu ớt, toàn thân phát ra màu nâu vàng bất ổn, nhìn như đã cạn nước, sắp hóa thành xác khô.